“Có một loại hạnh phúc là được bao nuôi...”
Sắc mặt Bạc Hạc Hiên trở nên u ám: "Cút đi."
Tang Điềm ở bên cạnh cô, miệng đột nhiên méo xệch đi, thì thào nói:
"Toang rồi, sao bây giờ càng ngày càng có nhiều tình địch vậy..."
Sau khi Khương Mạn nhìn những người khác đi làm, cô trở về phòng, ngủ một giấc đến 12 giờ mới dậy trả phòng.
Sau đó lấy số tiền lẻ còn lại, cô nhờ A Tam quét giúp mã một chiếc xe điện rồi từ từ lái xe về biệt thự.
Tâm thế thư thái giống như đang quay một gameshow về cuộc sống thảnh thơi, không có cảm giác gấp gáp.
Khi đến biệt thự, quả nhiên Khương Tiểu Bảo vẫn còn đang ngủ.
A Tam cũng cạn lời.
Thằng bé này đã quên vụ cá cược rồi à?
(Tôi đã ăn xong bữa trưa rồi mà Bảo nhi gia vẫn chưa dậy sao?)
(Thật là ghen tỵ với cuộc sống của phú nhị đại. Cuộc sống như vậy tôi làm cả đời cũng không có được.)
(Thảo nào Khương võ thần không hề vội vàng, có lẽ cô ấy đã sớm dự đoán được.)
(Tôi muốn xem trong nửa ngày còn lại, thằng bé này làm thế nào để kiếm được 2000 tệ.)
3 giờ chiều, Khương Tiểu Bảo đã ngủ dậy.
Nhìn thấy Khương Mạn đã đến, cậu ta cũng không hề cảm thấy không thoải mái, từ từ đánh răng rửa mặt rồi còn tự gọi đồ ăn ngoài đến cho mình.
Khương Mạn cũng không giục. Bầu không khí hài hòa một cách kỳ lạ.
Nhưng cũng có cảm giác giông tố sắp ập tới.
(Có phải là ảo ảnh không? Tại sao tôi lại thấy dáng vẻ lười biếng của Bảo nhi gia và Khương võ thần hơi giống nhau nhỉ…)
(Hôm qua không cảm thấy như vậy, hôm nay hai người ở chung một khung hình, dáng vẻ lười biếng trên khuôn mặt, lông mày trông thực sự giống nhau)
A Tam cũng thấy vậy nhưng đang ghi hình chương trình nên không dám hỏi nhiều.
Ánh mặt trời tắt dần, trời cũng đã sắp tối rồi, Khương Tiểu Bảo chơi game xong, mặc bộ quần áo lông chồn và chuẩn bị đi ra ngoài.
"Đi thôi, cho chị thấy khả năng kiếm tiền của em!"
Cư dân mạng trong livestream chờ đợi suốt cả ngày đã sơm mắng cha chửi mẹ, nghe vậy cũng bắt đầu trở nên phấn kích!
Coi cũng đợi được rồi! Họ muốn xem xem cậu ta làm thế nào để có thể kiếm được 2000 tệ trong vài tiếng còn lại!
Chẳng bao lâu sau, Khương Tiểu Bảo đã đưa Khương Mạn đến một club cao cấp.
Khương Tiểu Bảo là khách quen ở đây, còn có chỗ ngồi đặc biệt.
Sau khi vào, cậu ta ngồi bắt chéo chân, bắt đầu gật đầu một cách quen thuộc.
"Không cần Louis XIII, bây giờ ai còn uống Lafite nữa, cho tôi vài chai Petrus, loại 90 năm."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!