Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Của Ta Là Quận Chúa

【 147 】

Giờ đây tim ta đang đập thật lợi hại, mỗi nhịp đều mạnh mẽ tựa như nện trống, chấn ta đến thiếu chút nữa cũng không đứng vững.

"Rất hồi hộp sao, sư muội?" Nhị sư huynh đứng ở cạnh bên vẻ mặt xấu xa nhìn ta.

Không còn chút tâm tư nào để ý đến hắn, sáng sớm mặc trên người chiếc áo bào đỏ thẫm ta đã không thể tự nhiên, chỉ cảm thấy thân mình như đang bị vật gì buộc chặt, không thể giãy thoát được ra. Ta không nhịn được xoay vặn mình, nhưng chẳng hề có chút tác dụng, còn cảm thấy toàn thân như càng đốt nóng, tựa như sắp bị chiếc áo bào vừa dày vừa nặng này ép đến thở không ra.

Ta biết kỳ thật chiếc áo bào này không phải là nguyên nhân khiến ta khó chịu, mà chính là việc đang diễn ra.

Rõ ràng không phải là lần đầu tiên thành thân, rõ ràng tối qua ta còn gặp được nàng, vậy vì sao giờ này ta lại hồi hộp như vậy?

Khi trời còn chưa sáng, Cửu tỷ đã đến gõ cửa phòng ta. Rồi sau khi thức dậy, ta còn nghe thêm nàng nói rất nhiều về những gì phải làm trước lễ bái đường, dù không phải lần đầu tiên nữa, nhưng những lễ nghi phiền phức đó vẫn khiến ta phiền đến thiếu chút nữa chỉ muốn bứt ra, bỏ mặc tất cả kéo Tấn Ngưng rời khỏi.

Rốt cục đến được bái đường.

Bước vào đại sảnh ta liền thấy Vương gia cùng Thành phu nhân ngồi ở chính giữa, cả hai đều mỉm cười nhìn ta.

Ta cứng nhắc kéo lên khuôn mặt tươi cười nhìn bọn họ.

Cả căn phòng hồng đến chói mắt, giống như sắp bị đốt cháy lên, làm cho ta càng khẩn trương hơn nữa. Từng chữ song hỷ trên tường, từng chiếc đèn lồng treo màu đỏ, đều như những đoàn hỏa chậm rãi thiêu đốt hướng đến phía ta. Lần này Vương gia mời đều là những người ta trị bệnh, không có đại quan triều đình, không có các công tử ca, không có Hầu Long hay Tề tướng quân nữa -- Những người đứng trong phòng lúc này ta đều biết, có Nhị cẩu tử và cả A Quyên, bọn hắn riêng vì ta mà gấp gáp trở lại kinh thành.

Sư phụ cũng đang đứng ở một bên, bọn hắn nhìn ta cười cười. Nhưng ta đã không còn chút sức lực nào để có thể mỉm cười đáp lễ, bởi vì, lúc này ta thật sự vô cùng khẩn trương.

Lần thành thân này là thật, không còn là giả.

Thành Nhược Hề ta thật sự cùng với Tấn Ngưng thành hôn.

Điều này là thật, không phải chỉ đang nằm mơ chứ?

Ta quay đầu nhìn ra hướng cửa, chưa thấy bóng dáng nàng đâu. Theo lý thuyết đến canh giờ này, Tấn Ngưng hẳn rằng đã đến, nhưng giờ vẫn chưa thấy người. Vì sao thời gian lại trôi qua chậm như vậy, là vì ta sốt ruột, hay là...

"Nhược Hề." Phía sau thanh âm của Thành phu nhân truyền đến, ta quay đầu, thấy nàng có chút lo lắng nhìn ta, "Thân mình ngươi có phải không thoải mái không? Vì sao... Vì sao đầu nhiều mồ hôi như vậy?"

"Không, không có." Ta xấu hổ cười, "Chỉ là, hơi nóng mà thôi."

"Tân nương đến --" Đột nhiên có tiếng người hô.

Ta lập tức quay ra phía cửa. Chỉ nhìn thấy bóng hình của một người đắp hồng khăn voan, đang được dìu dắt từ từ tiến vào đại sảnh. Ta cảm thấy trái tim mình lúc này như đang lơ lửng, cũng đang đập rất nhanh. Từ xung quanh truyền đến một hồi huyên náo, nhưng ta chỉ còn biết ngây ngốc đứng nguyên bất động, nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang từng bước chậm rãi đến gần kia.

Trên người nàng mặc, đích thật là chiếc hồng bào ta thấy tối qua.

Nàng thật sự là Tấn Ngưng, chắc chắn.

Ta rất muốn được ngay lập tức xốc lên chiếc hồng khăn voan chướng mắt đó, muốn ngay lập tức được nhìn thấy khuôn mặt để ta tưởng niệm đến cực điểm kia, nhưng giờ phút này cả người ta lại đang cứng ngắc, không thể chú ý tới bất cứ điều gì, chỉ biết ngây ngốc bất động, trong não một mảnh trống không.

"Chú rễ quan, thỉnh xoay người lại... Chú rễ quan? Chú rễ quan!"

"Nhược Hề?" Thanh âm của Tấn Ngưng từ dưới chiếc hồng khăn voan truyền tới, lúc này ta mới lấy lại tinh thần, vội vàng theo lời phân phó xoay người đi.

Chung quanh lập tức cười một mảnh.

Thật là, xấu hổ chết.

"Nhất bái thiên địa -- "

"Nhị bái cao đường -- "

"Phu thê giao bái -- "

"Kết thúc buổi lễ --" Chỉ đến khi tiếng hô này cất lên, trái tim treo cao của ta cuối cùng mới rơi xuống đất.

Nhưng vẫn như trước ta không cách nào thấy được mặt nàng, bởi vì kết thúc bái đường, nàng liền bị người dìu dắt rời đi, một khắc cũng không ngừng lại. Còn ta thì chắc chắn sẽ không khinh địch như vậy bị người bỏ qua.

Ta bắt đầu bị những người đó chuốc cho rượu mà ta chán ghét.

"Quận mã gia, hôm nay ngài thực là tuấn!"

"Quận mã gia thật sự là cùng quận chúa trời sinh một đôi!"

"Chúc nhị vị trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử!"

Mỗi câu ca ngợi lại là một lần kính rượu. Giống như ta là chiếc thùng rỗng không, mỗi người đều không cố kỵ đến trước mặt ta vội vã mà đổ rượu vào. Cũng chẳng biết rượu này do ai tuyển, thực liệt (mạnh), so với lần trước còn mãnh liệt hơn, liệt đến nỗi khi ta uống vào là như chết lặng, nếu không cố nén sẽ vì cảm giác chua cay đó mà lập tức muốn nhổ hết ra.

Tất cả mọi người đều rất hưng phấn, chơi đoán số đoán lô, huyên náo thành một mảnh, hoàn toàn không hề kiêng kỵ có Vương gia ở đây, hoàn toàn không thèm để ý đây là quận mã phủ. Lúc này, cái cảm giác khẩn trương đến đổ mồ hôi lạnh, cũng đã theo thời gian cách khỏi ta thật xa, chỉ còn lại là cảm giác vui mừng vô tận. Bất chấp rằng có uống được hay không, có người đến mời rượu là ta đều uống, chỉ cần một hơi cạn sạch, sau đó đều mở rộng vòng tay đem lời chúc phúc của bọn họ nuốt vào trong lòng.

Rất nhanh, cả người ta bắt đầu trở nên choáng váng, có nhiều lần Thành phu nhân đến bên cản rượu, nhưng ta đều giãy thoát ra. Không biết trải qua bao lâu, thẳng đến từng đám khách nhân chậm rãi rời khỏi, ta mới như người chết mê man nằm ở trên bàn.

"Sư muội... Giúp ta..." Nhị sư huynh sớm đã uống đến say khướt, hắn vừa kéo ống tay áo ta vừa lớn tiếng kêu.

"Buông, buông, buông ra --" Ta nằm úp sấp trên bàn, thật vất vả mới đưa tay được đẩy hắn tránh ra.

Hắn thuận theo lực ta, lập tức cả người cũng nằm sấp xuống bàn, sau đó nghiêng mặt qua tiếp tục than thở: "Sư muội, ta muốn trở nên, trở nên cường đại..."

Ta tức giận nói: "Vậy, vậy đi... Đi trở nên cường đại a..."

Ân? Vì cái gì từ sâu trong cổ họng ta như đang có một đoàn hỏa mãnh liệt thiêu đốt, đến nỗi muốn nói một lời cũng không thể thốt hết ra, cảm thấy thân mình dường như thật nóng, nóng đến ta sắp nổi điên rồi.

"Làm, làm sao để thay đổi?" Nhị sư huynh hỏi.

Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai a?

Không khỏi "Ha ha" cười hai tiếng, ta giòn giã đáp lời: "...Không biết."

"Sư muội... Giúp ta..." Nhị sư huynh lại bắt đầu than mưa khóc gió.

Gục xuống bàn, ta nhìn khuôn mặt Nhị sư huynh đỏ như sắp cháy, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Bất quá, ta so với hắn cũng chẳng khá hơn là bao. Chính là... Vì sao mặt của chúng ta lại đỏ như vậy? Là vì... Uống rượu sao? Chúng ta vì sao phải uống rượu? Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Ta không khỏi uể oải ngẩng đầu, mờ mịt nhìn quanh bốn phía, như thế nào cũng nghĩ không ra.

"Nhược Hề?" Một tiếng nói quen thuộc ở sau truyền đến.

Ta quay đầu lại, là Thành phu nhân.

"Thành, Thành, Thành phu nhân..." Ta một bên hướng nàng cười cười, một bên muốn dùng sức đứng dậy, tiếc rằng lại không có chút khí lực nào.

Thành phu nhân thở dài, bước đến nâng ta dậy: "Nhìn ngươi say thành như vậy... Ta đỡ ngươi..."

Say? Ta say sao? Không có đi, ta còn rất tỉnh táo a, chỉ là quá mệt mỏi mà thôi.

"Không cho phép đi a, sư muội." Nhị sư huynh lại một phen kéo lấy ống tay áo ta, "Không cho phép đi, ngươi phải giúp ta..."

"Mộc công tử." Thành phu nhân vội vàng cúi đầu nhỏ giọng nói với Nhị sư huynh, "Ngươi đừng loạn hô, mọi người ở đây không biết Nhược Hề là nữ tử, ngươi cứ kêu như vậy thì làm sao được?"

Ta không nhịn được chỉ vào Nhị sư huynh, cười hô lớn: "Hắn... Hắn uống rượu!!!"

Uống rượu chính là hắn, không phải ta a.

"Thành phu nhân, giao cho ta đi." Nguyệt Nhi đột nhiên xuất hiện, nàng thở dài, không khoan nhượng tách tay Nhị sư huynh đang gắt gao nắm chặt tay ta.

"Không cần đi a, giúp ta... Ta muốn trở nên cường đại..." Theo cước bộ của Thành phu nhân dìu dắt ta rời khỏi, tiếng la khóc của Nhị sư huynh cũng ngày càng nhỏ hơn.

"Ha ha, Nhị sư huynh là đại đồ đần." Ta không khỏi quay đầu đối với Thành phu nhân nói, "Ta cho ngài biết một bí mật... Ngài, ngài không được nói cho người khác..."

Thành phu nhân không để ý đến ta, chỉ lo dìu dắt ta đi về phía trước. Nàng sao lại lạnh lùng như vậy, ta chỉ muốn nói cho nàng một bí mật a, một thiên đại bí mật!!

"Nhị sư huynh thích, thích Nguyệt Nhi... Hắn, hắn muốn cưới Nguyệt Nhi làm vợ..." Ta cười nói.

"Được rồi, được rồi." Thành phu nhân dường như hoàn toàn không coi lời ta là điều cần để ý, chỉ nhanh chóng đỡ ta tới trước một cánh cửa, "Ngưng nhi ngay ở bên trong, ngươi mau vào đi thôi."

"Ngưng nhi?" Nghe được tên này, ta dường như có chút thanh tỉnh.

Đúng rồi, Ngưng nhi.

Ta... Nhớ nàng quá.

Ngay khi ta đang chuẩn bị dùng hết sức mở cánh cửa ra, vài tiếng chuông trong trẻo chợt truyền đến, rồi từng hồi hương khí quen thuộc... Vội vàng quay đầu lại, quả nhiên, ta nhìn thấy một thân ảnh mặc hồng sắc đứng ở cách đó không xa. Dù không thể thấy rõ được diện mạo, nhưng ta cũng biết nàng là ai.

"Tư, Tư, Tư..." Ta nhìn về phía thân ảnh quen thuộc đó, sững sờ cất lời.

"Mau vào đi, đừng để cho Ngưng nhi chờ lâu." Thành phu nhân như cũ vẫn không để ý tới, nàng nhanh chóng giúp ta mở cửa, đẩy ta thật mạnh vào phòng, ngay sau đó liền đóng cửa lại. Ta sửng sốt, sau khi phục hồi tinh thần lại, ta lập tức xoay người, muốn mở cửa ra xác định, chắc chắn không thể lầm được, vừa rồi ta rõ ràng thấy Tư Đồ Ức...

Nhưng vừa mới mở cửa, phía sau liền truyền đến tiếng kêu quen thuộc: "Nhược Hề?"

"Ân?" Đầu ta chuyển qua một chút, nghiêng thân mình, nhìn thấy một người đang mặc áo bào đỏ rực, ngồi bên giường đầu đắp một mảnh khăn voan... Ai vậy?

"Ngươi, ngươi là ai?" Ta vội mở miệng hỏi.

Người kia không trả lời. Ta vừa định mở miệng hỏi thêm lần nữa, lại chợt nhớ tới lời của Thành phu nhân, Ngưng nhi đang chờ ta. Chẳng lẽ... Nàng là Tấn Ngưng?

Ta lại ngẩng đầu, hỏi: "Ngươi có phải, có phải là... Ngưng nhi không?"

Nhưng tại sao Ngưng nhi phải mặc hồng như vậy? Đúng rồi, ta bây giờ cũng đang mặc đồ đỏ rực như nàng, nghĩ như vậy, ta không khỏi cúi đầu xuống nhìn nhìn áo bào, quả thật là hồng muốn chết.

Không nén được ta cười nói với Tấn Ngưng: "Ngưng nhi, ngươi xem... Y phục của chúng ta đều hồng như vậy... Thật khéo nha..."

"Vừa nãy ngươi định mở cửa đi đâu?" Ta nghe được tiếng nàng hỏi.

"Ta, ta..." Ta vừa mới thấy Tư Đồ Ức.

"Lại đây." Không đợi ta nói hết lời, nàng nói.

Căn bản là không nghe ta nói chuyện mà, ta có chút tức giận nên cứ vậy đứng nguyên tại chỗ, không chịu bước qua: "Ngưng nhi, ta, ta... Ta vừa mới thấy, thấy Tư Đồ Ức!" Đã lâu không gặp lại người này, từ sau lần đưa ta đến đây, ta hoàn toàn không còn nghe thấy tin tức nào của nàng nữa, giờ thấy được, thật là... Thật là thần kỳ.

Tấn Ngưng lắng nghe nhưng không có trả lời, hơn nửa ngày sau nàng mới nói: "Mau tới đây."

Cảm nhận được nàng hoàn toàn không coi trọng lời ta, Thành phu nhận cũng vậy, giờ đến ngay cả Tấn Ngưng cũng vậy...

Ta không khỏi có chút tức giận, rầu rĩ đáp: "Ta không qua."

Không nghĩ tới, Tấn Ngưng so với ta còn tức giận hơn, nàng hung hăng gọi: "Thành! Nhược! Hề!"

Nghe được tiếng nàng kêu như vậy, ta sợ tới mức tim lập tức nhảy lên, vội vã đáp lời: "Đừng, đừng nóng giận, ta tới liền, được không." Cảm giác bất mãn vừa tới lập tức liền bị sợ hãi dập tắt, ta bĩu môi, chậm rãi di chuyển đến bên giường. Cũng không biết vì cái gì, ta giờ đây không còn một chút khí lực, đến ngay cả đi đường cũng là không xong. Nhưng Tấn Ngưng muốn ta qua, ta không thể không qua -- Vì thế chỉ có thể cắn răng, bước từng bước một. Cuối cùng lung la lung lay đến được bên giường, ta lảo đảo thiếu chút nữa thì ngã vào người Tấn Ngưng, sau khi vội vã ổn định thân mình, ta mới thật cẩn thận đặt mông ngồi xuống bên cạnh.

Ta biết mình không có say, ta chỉ là quá mệt mỏi mà thôi.

"Ngươi đã uống bao nhiêu vậy?" Ta nghe thấy Tấn Ngưng thở dài.

"Uống bao nhiêu?" Ta nghĩ nghĩ, khó hiểu hỏi, "Uống gì?"

"Rượu!" Tấn Ngưng tức giận nói.

"Rượu?... Ta, ta hình như là uống không ít." Ta cười cười, rồi lại cảm thấy ngay cả khí lực ngồi thẳng mình cũng không có, vì vậy liền thuận thế gác đầu lên vai Tấn Ngưng, ổn định thân mình rồi nói, "Bọn hắn muốn cho ta uống, không biết vì sao mọi người lại cao hứng như vậy, nhìn bọn hắn cao hứng ta cũng cảm thấy cao hứng, nên... Ta sẽ uống thôi, chỉ uống có một chút rượu... Bất quá...." Nói tới đây, ta có chút tự hào ngẩng đầu, "Dù uống rượu ta cũng không có ói.. Rất lợi hại phải không?" Nói rồi, lại vô lực tựa đầu trên vai của nàng.

"Ngươi... Ngươi thật là..." Ta nghe được Tấn Ngưng thở dài, "Mau nhấc hồng khăn voan của ta lên."

"Hồng khăn voan?" Ta sững sờ quay đầu nhìn nhìn Tấn Ngưng, sau đó không nhịn được cười ra tiếng, "Ha ha, Ngưng nhi... Làm sao ngươi lại đắp một khối vải đỏ lên đầu của mình? Ha ha ha..." Như vậy thoạt nhìn nàng có điểm ngốc a.

"Ngươi, ngươi mau lên!" Nàng lại tức giận.

Sao đêm nay nàng lại tức giận như lão trung niên vậy?

"Ta nhấc là được." Ta thực sợ hãi Tấn Ngưng tức giận, chỉ có thể rầu rĩ nói, "Chính mình đắp vải đỏ thì chính mình nhấc a, lười thành như vậy..."

Đợi sau khi nhấc được tấm vải che trên đầu nàng, ta cuối cùng đã có thể thấy được khuôn mặt ngày đêm mong nhớ. Nhưng bởi vì đầu quá choáng váng, ta phải ghé thật sát vào mới thấy rõ được mặt Tấn Ngưng. Nàng đêm nay... Thật sự rất đẹp. Khuôn mặt trắng nõn, hai mắt to tròn, đôi môi mỏng đỏ hồng, cả người cũng rất thơm... Chính là vì sao, nàng giống như thực tức giận?

Tấn Ngưng liếc ta, không nói lời nào rồi nghiêng đầu đi.

"Ngưng nhi?" Ta có chút luống cuống, nàng muốn ta làm gì ta đều ngoan ngoãn nghe theo, vì sao êm đẹp như vậy nàng lại tức giận? Nhanh chóng mở miệng hỏi, "Ngưng nhi... Ngươi làm sao vậy? Tức giận? Đừng nóng giận a, ngươi, ngươi đêm nay... Rất đẹp." Nói rồi, ta nghiêng thân mình ôm nàng vào lòng.

Nàng thở dài, vẫn không nhúc nhích tùy ý ta ôm, lại nói: "Nhanh đi bưng chén lại đây."

"Rượu?" Ta ngước mắt lên, nhìn nhìn Tấn Ngưng, cầu xin nói, "Ngưng nhi... Ta không muốn uống nữa, vừa nãy ta uống đủ rồi, ta..."

"Nhanh đi!" Tấn Ngưng lại lần nữa tức giận cắt đứt lời ta.

Đêm nay quận chúa thật là đặc biệt tùy hứng... Chẳng có cách nào, ai bảo tính tình của ta hảo đây. Thở dài, ta đứng dậy thất tha thất thểu hướng tới bên bàn. Thật sự là mệt chết được, nhưng không hiểu vì sao Tấn Ngưng bây giờ lại cố tình ưa tra tấn ta. Thật vất vả rót được một chén, lại nghe thấy tiếng nàng hô lên: "Rót hai chén." Ta đành mải miết rót thêm chén nữa.

Trở lại bên giường, Tấn Ngưng cầm lấy một chén rượu, rồi để cho ta ngồi xuống.

"Vươn tay ra." Nàng nói.

Ta vươn tay, nhưng Tấn Ngưng lại tức giận nói: "Không phải tay này, là tay người cầm rượu

Nhấn Mở Bình Luận