Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Của Ta Là Quận Chúa

154 】

"Nhược Hề, tỉnh..."

"Ân?" Tuy rằng đang ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhưng ta vẫn như cũ chẳng muốn mở mắt ra.

Nhắm mắt nằm trên giường thật sự là dễ chịu.

"Tỉnh ~" Trên mặt lại bị người nhẹ nhàng nhéo nhéo.

Ta bất đắc dĩ mở mắt, nhìn thấy người bên cạnh đang nằm nghiêng mỉm cười, đôi mắt đẹp nhìn ta chăm chú. Nàng dùng một tay đỡ đầu, hai mép môi đỏ mọng nhấp nhẹ, tóc dài hỗn độn rối tung ra, bộ dạng tao nhã rồi lại lười nhác. Tuy ta vẫn chưa tỉnh hẳn, nhưng vẻ đẹp của nàng cũng khiến tim ta có chút đập nhanh.

"Sớm." Ta hướng nàng cười cười.

"Còn sớm gì." Tấn Ngưng nhíu mày lại, sẳng giọng, "Đều đã nhanh đến trưa."

"Trễ như vậy?" Ta hơi lắp bắp kinh hãi, đưa tay lên xoa nhẹ mặt mình.

"Tại ngươi tham ngủ." Nàng nói rồi, nâng tay nhéo mũi của ta, nói, "Ta chờ ngươi tỉnh lại cũng hơn nửa ngày, ai ngờ ngươi một chút ý tứ tỉnh cũng không có, ngủ y hệt như heo."

Nhìn thấy cánh tay ngọc của Tấn Ngưng lộ ra khỏi mền, ta vội vàng đem cảnh xuân chợt tiết đó giấu lại trong chăn, tức giận nói: "Coi chừng bị lạnh."

Nàng phun ra một chữ: "Nóng." Sau đó lại tính con nít lần nữa vươn tay ra ngoài.

Chẳng còn cách nào, ta đành để mặc cho nàng đùa giỡn tính tình tiểu hài tử, đưa tay ra ôm nàng, sau đó nhắm mắt lại muốn tiếp tục đi hẹn Chu Công. Chạm vào thân mình trơn nhẵn không còn một vật nằm trong lòng, ta mới nhớ tới buổi tối qua cùng Tấn Ngưng ở trên giường hoan du*. Tiếng thở gấp liêu nhân, giọng ngâm khẽ mị hoặc như lại lần nữa vang lên bên tai, làm ta không khỏi cười cười. (*: đồng nghĩa với hoan ái)

"Ngươi còn ngủ?" Tấn Ngưng tựa hồ có điểm tức giận.

"Không có biện pháp nha." Ta nén cười, nói, "Tối hôm qua ta ăn bánh bao ăn đến quá no, mệt chết được, hôm nay cần phải ngủ bù."

Trên mặt lại bị người hung hăng nhéo, đau đến ta nhe răng trợn mắt, vội mở mắt ra nhìn người đầu têu.

"Cho ngươi nói bậy." Chỉ thấy Tấn Ngưng hai má phiếm hồng, vẻ mặt tức giận nhìn ta.

Ta không buông tha tiếp tục chọc nàng: "Phu nhân, tối hôm qua ngươi uy ta ăn bánh bao cũng uy đến mệt mỏi, lại đây, chúng ta ngủ lâu thêm chút, dưỡng sức nghỉ ngơi."

"Ngươi..." Tấn Ngưng giận đến lời nào cũng không nói được, cuối cùng chỉ buồn bực thuyết, "Đúng rồi, ta còn chưa có hỏi ngươi... Tối hôm qua sau khi nói chuyện cùng Nhị sư huynh, vì sao không mau chóng trở về, chạy tới phòng bếp làm gì?"

Ta nhíu mày, tại sao đột nhiên nàng lại nhớ đến chuyện này?

"Nói mau." Tấn Ngưng thúc giục, "Có phải thấy Phùng cô nương ở trong phòng bếp tiêm thuốc, muốn vào tâm sự cùng nàng, nuôi cấy cảm tình không?"

Ta sửng sốt, sau đó mới ý thức được, đây là Tấn Ngưng đang muốn tính sổ với ta.

"Đương nhiên không phải." Ta nịnh nọt ôm chặt lấy nàng, nghiêm túc nói, "Ta là thấy trễ như vậy còn có người ở phòng bếp bận rộn, nên mới đi xem rốt cuộc ra sao... Ai ngờ là Phùng cô nương đang tiêm thuốc cho mẹ nàng, nên cùng nàng nói một hai lời mà thôi."

Nhưng Tấn Ngưng chẳng chút lĩnh tình, nàng cười khẽ, ôn nhu chất vấn: "Ngươi cùng Phùng cô nương nói chuyện thật hòa nhã a, còn nắm mặt của người ta nói 'Ta giúp ngươi lấy hạt cát bên trong ra'... Ngươi định lấy ra như thế nào, ân?" Ngữ khí của nàng tựa như cây chủy thủ giấu trong bông vải, lén lút đâm làm ta đau.

"Ngưng nhi." Ta cầu xin nói, "Ta sai lầm rồi, tha thứ cho ta."

"Ngươi lại ~ sai lầm rồi." Nàng tức giận nhéo nhéo mũi ta, vừa khiêu lông mi, vừa cố ý hung tợn nói, "Thành Nhược Hề, ta cho ngươi biết, cho dù sau này có cát vào mắt Phùng cô nương... Hay là những nữ nhân khác, ngươi cũng không được chạm vào mặt họ, biết không?"

"Vậy nếu như cát bay vào mắt ngươi đây?" Ta cười hỏi.

Tấn Ngưng buồn bực nói: "Ta hỏi ngươi có nghe hay không!... Thật muốn đem sắc thủ* kia của ngươi cấp chặt." (*: bàn tay háo sắc)

"Thỉnh quận chúa đại nhân hạ thủ lưu tình." Ta vội xin tha, "Nô tài xin nghe, sau này trừ bỏ ngài ra, ai ta cũng không chạm. Nếu chạm..."

"Nếu ngươi chạm, thì đừng nghĩ chạm ta." Tấn Ngưng khinh thường "Hừ" một tiếng, nhưng vẫn không che giấu được hết nụ cười, "Đến lúc đó, ngươi tự mình ngủ ở thư phòng đi, đừng nghĩ lên giường của ta."

Ta không nén được cười lên, sau đó kiên nhẫn dỗ dành: "Ngưng nhi, ngươi đừng nóng giận, lại đây, chúng ta phải hảo hảo ngủ thêm một lát." Nói rồi, chuẩn bị một lần nữa nhắm mắt lại.

"Ngủ cái gì mà ngủ." Tấn Ngưng thở dài, nhẹ giọng nói, "Mau đứng lên, chúng ta còn phải đi ra ngoài."

"Đi ra ngoài?" Ta nhíu nhíu mày, "Đi chỗ nào?"

"Đi đến Tự miếu dâng hương." Nàng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt ta, ôn nhu nói, "Gọi Nguyệt Nhi cùng Nhị sư huynh, chúng ta cùng đi cầu bình an."

Ta cố ý bĩu môi, buồn bực nói: "Chỉ hai ta đi không tốt sao, cần gì phải mang theo người khác quấy rối."

"Ngoan, mau rời giường." Tấn Ngưng ngồi dậy, mặc lại chiếc yếm xanh nhạt bị ném tán loạn ở bên, rồi thúc giục, "Đừng lề mà lề mề, nếu không khi đến được Tự miếu, trời cũng đã tối đen."

Ta chỉ có thể thở dài, ngoan ngoãn đứng dậy mặc quần áo.

Khi giúp Tấn Ngưng vấn lại tóc, nàng bất chợt kêu lên, nói với ta: "Nhược Hề, ngươi, ngươi..."

"Làm sao vậy?" Ta đưa mắt nhìn vào bóng phản chiếu của nàng trong gương đồng.

"Ngươi, cổ của ngươi..." Nàng nhẹ nói, hai má bắt đầu phiếm hồng.

"Ân?" Ta nhíu mày, nhìn nhìn cổ của mình qua gương đồng.

Khi đã thấy được rõ ràng, ta không nén được cười lên, chỉ thấy trên cổ của mình có một tiểu ban* màu đỏ vô cùng rõ ràng. Xem ra, đây là tiểu lễ vật mà quận chúa đại nhân đã vô ý tặng, vào tối hôm qua khi chúng ta ở trên giường hoan du. (*: vết đốm)

"Ngươi còn cười." Tấn Ngưng tức giận đứng dậy, nàng quay tới cẩn thận xem xét chấm đỏ kia, "Phải làm sao bây giờ, người khác sẽ nhìn thấy."

"Sợ cái gì." Ta cười không sao cả, "Tiểu ban này nhìn rất đẹp, so với cái vết trên lông mi trái xinh đẹp hơn nhiều."

Tấn Ngưng lại hoàn toàn không để ý tới ta vui đùa, nàng giúp ta kéo kéo vạt áo, nói: "Cổ áo của ngươi sao lại không thể kéo cao lên một chút chứ?"

"Quên đi, không che được." Ta nhẹ giọng cười nói, "Coi như là không cẩn thận dập tới đi."

"Ai lại dập tới cổ?" Tấn Ngưng tức giận mấp máy miệng, rồi bất đắc dĩ nói, "Không bằng... ngày mai chúng ta hãy đi?"

"Không có chuyện gì, ai sẽ nhàm chán chú ý tới cổ của ta chứ." Ta vừa nói, vừa kéo nàng ngồi lại trên ghế, "Ngồi đàng hoàng, tóc của ngươi vừa tản ra kìa."

Tấn Ngưng thấy cổ áo kia dù kéo thế nào cũng không lên được, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi trở lại bàn, để cho ta tiếp tục giúp nàng vấn tóc.

Nhìn bộ dạng tức giận của Tấn Ngưng qua gương đồng, ta nhịn không được trêu chọc: "Ngưng nhi, ngươi đối với ta thật tốt."

Tấn Ngưng nghi hoặc nhìn ta.

Ta nén cười, nói: "Tối hôm qua, ngươi uy ta ăn bánh bao, còn tặng cho ta lễ vật làm kỷ niệm, quá khách khí."

Ngay tức thì, hai má Tấn Ngưng đỏ bừng.

Ta như cũ không thuận theo buông tha: "Ta cũng biết đạo lý 'Có qua có lại mới toại lòng nhau', ngươi xem qua thân thể của mình chưa, trừ bỏ cổ, nơi nào cũng có dấu vết của ta để lại..."

Trên đùi bị hung hăng nhéo, ta kêu thảm một tiếng, sau đó không dám mở miệng nói thêm.

Buổi chiều đúng giờ xuất phát, bốn người cùng đến Tự miếu để cầu bình an.

"Trên cổ ngươi sao lại đỏ một khối vậy?" Vừa lên xe ngựa, Nhị sư huynh liền chỉ vào cổ của ta hỏi.

Tấn Ngưng bên cạnh hung hăng nhéo cánh tay ta, còn Nguyệt Nhi ngồi ở cạnh bên Nhị sư huynh thì lại tức thì đỏ mặt, nàng ngượng ngùng nói: "A Mộc ca, huynh, huynh đừng..."

"Ta... Ta đụng đến." Ta bối rối tùy tiện trả lời.

Nhị sư huynh vẫn vẻ mặt ngu ngơ hỏi: "Như thế nào lại đụng tới cổ?"

"Chính là... Đụng thôi." Ta tức giận tiếp tục giải thích.

"Ngươi phải cẩn thận một chút chứ." Nhị sư huynh vẻ mặt lo lắng dặn dò, "Luôn lộng thương thân thể của mình, thế này thật khiến quận chúa đại nhân lo lắng a."

Nhị sư huynh, ngươi tạm thời không nói vài lời thì sẽ chết sao.

Trừ bỏ Nhị sư huynh đang không ngừng lải nhải về phương pháo bảo vệ thân thể mình, những người khác đều vô cùng ăn ý ngậm miệng một lời cũng không. Khuôn mặt của Nguyệt Nhi cùng quận chúa luôn luôn phiếm hồng, còn mặt của ta thì lại luôn luôn phiếm... Xanh, thẳng cho đến khi tới trước cửa Tự miếu.

"Ta đã nói ngày mai hãy đến." Sau khi xuống khỏi xe ngựa, Tấn Ngưng buồn bực nói bên tai ta, "Ngươi lại cứ muốn..."

"Được rồi." Ta cười nói, "Chẳng phải cũng đến rồi sao, chúng ta nhanh đi cầu bình an thôi."

Tấn Ngưng mím môi trừng mắt liếc ta, không thèm nói thêm gì nữa.

Miếu Quan Âm này được xây ở sâu trong núi, tuy đường xá xa xôi lại gập ghềnh, nhưng hương khói vẫn thực thịnh vượng. Đại nhân tiểu hài đều tới nơi này để cầu Bồ Tát, xin rất nhiều điều. Ta đứng bên đường hít một hơi dài, hương vị của cỏ xanh trong núi để ta không ngớt say mê.

"Nơi này thật đẹp." Nhị sư huynh cũng đang đứng bên cạnh ta, hắn duỗi lưng nói, "Xứng danh là bồng lai tiên cảnh."

"A Mộc ca." Nguyệt Nhi đỏ mặt, đứng bên hắn nhỏ giọng nói, "Chúng ta vào xin phù đi."

"Hả?... Nha." Nhị sư huynh gật gật đầu, sau đó theo bước Nguyệt Nhi vào bên trong miếu.

"Nhược Hề." Tấn Ngưng ở bên thúc giục, "Chúng ta cũng mau vào thôi."

"Gấp cái gì." Ta cười kéo nàng sang bên cạnh, sau đó chỉ vào núi sâu cách đó không xa, "Ngươi xem nơi này thật đẹp. Để chúng ta đi ngắm phong cảnh, hưởng thụ thế giới hai người thì rất tốt nha."

Tấn Ngưng không nói gì, chỉ nhìn tới hướng mà ta vừa chỉ, sau đó cười cười.

Trong núi sâu cây xanh rậm rạp, lục lục thông thông, còn vài đám mây mù phiêu đãng ở lưng chừng núi. Có hai chú chim từ trong núi bay qua, tiếng hót của chúng vang vọng núi rừng, khiến cho người ta nghe mà vô cùng khoan khoái.

"Ngưng nhi." Nhìn vào hai chú chim bay ngày càng xa, ta không nén được nói, "Kiếp sau chúng ta cùng nhau đầu thai thành chim, có đôi có cặp bay lượn xung quanh như vậy thì thật tốt."

"Ân." Tấn Ngưng nhẹ giọng đáp, sau đó vươn tay mười ngón khấu chặt cùng ta.

Tình cảm của nàng không cần phải dùng lời nói, chỉ cần từ lòng bàn tay truyền vào trong trái tim ta, như vậy cũng đủ để ta rung động.

"Nhược Hề." Đột nhiên, Tấn Ngưng nắm tay ta đi tới một bên, nàng nói, "Ngươi đi theo ta."

"Sao vậy?" Ta nghi hoặc hỏi.

Nàng không đáp lời, chỉ hơi mỉm cười, đi vào một lối nhỏ bên Tự miếu. Trong lòng tuy rằng tò mò, nhưng nàng không nói, ta cũng chỉ có thể không hỏi, để mặc Tấn Ngưng đưa ta đến nơi nàng muốn. Bỗng nhiên, ta nghe được vài thanh âm non nớt, sau đó liền ý thức được, đó là thanh âm của tiểu hài tử.

"Ngươi xem." Tấn Ngưng hưng phấn chỉ vào một tiểu viện không xa phía trước, nói, "Đó chính là tư thục lần trước ta nói."

Ta nghiêng nghiêng đầu: "Tư thục?" Đây chính là nơi mà Tấn Ngưng nói có rất nhiều tiểu hài tử ở bên trong đọc sách?

"Đi theo ta." Tấn Ngưng không che giấu được vẻ hưng phấn trên mặt, nàng nắm tay ta, bước nhanh tới gần viện tử. Qua tường gạch hơi thấp, chúng ta nhìn thấy rất nhiều tiểu hài tử đang chỉnh chỉnh tề tề ngồi ở trong sân, tất cả đều đang gật gù ngâm nga kinh văn.

"Nhược Hề." Tấn Ngưng quay đầu, nàng cười mắt cong cong, "Ngươi xem, bọn hắn có phải thực đáng yêu không?"

Nhi đồng trong viện phần lớn đều là nam hài, khoảng sáu, bảy tuổi. Tiên sinh của bọn hắn đang đứng ở ngay chính giữa, trong tay cầm một quyển sách, cũng đang gật gù đọc lên cái gì. Hắn đọc một câu, tiểu hài tử chung quanh cũng gật gù đọc theo câu đó. Nhưng có lẽ bọn nhỏ vẫn chưa hiểu được nghĩa của kinh văn, nên khi niệm ra đều cũng vụng về, nghe giống như một hồi thanh âm "Ong ong ông" ầm ỹ.

Ta đối với nhi đồng vốn không nhiều hứng thú, nhưng Tấn Ngưng dường như lại rất thích lũ tiểu nhân này. Nàng không tự chủ mà phát ra tình thương của mẹ, để cảm giác áy náy trong lòng ta lại càng tăng thêm.

"Ha ha..." Ta chỉ vào một tiểu bàn tử* ở trong góc, cười nói với Tấn Ngưng, "Ngươi xem tiểu tử đó, ngủ đến ngay cả nước miếng cũng chảy ra." Chỉ thấy ở một góc trong viện tử, một tiểu nam hài béo đô đô cũng đang gật gù, nhưng hai mắt hắn đều là nhắm lại, nước miếng trong miệng chảy ra một bàn. (*: đứa bé mập mạp)

Tấn Ngưng cũng nhìn theo phía ta chỉ, ngay sau đó nàng cũng thốt lên: "Hắn thế nhưng ngủ... A, tiên sinh đang đi qua phía hắn!"

"Ngươi đang làm cái gì vậy?!" Tiên sinh để chòm râu cá trê đến trước bàn tiểu hài tử kia, sau khi gõ mạnh vào đầu hắn một chút, nghiêm khắc nói, "Thậm chí ngủ trên lớp học, chẳng lẽ kinh văn trong sách ngươi đều biết hết sao?!"

Tiểu bàn tử trong cơn ngủ say bị tiếng rống giận dữ của tiên sinh làm cho giật mình tỉnh dậy, cả người đều run lên bần bật, vài phần thịt mỡ trên người của hắn cũng vì đó mà rung lắc theo. Nhi đồng chung quanh vui vẻ cười lên khanh khách không ngừng, cả đám đều là vui sướng khi người gặp họa, muốn nhìn xem tiểu bàn tử xấu mặt thế nào.

"Đứng lên." Tiên sinh râu cá trê nghiêm khắc nói.

"Tại sao ạ?" Tiểu bàn tử liều lĩnh hỏi.

"Đứng lên!" Tiên sinh râu cá trê tức giận đến mức bạo rống.

Tiểu bàn tử lại bị hoảng sợ, thịt béo trên người lại lần nữa không ngừng rung lên... Tiếp đó, hắn đứng dậy, sau khi đứng thẳng người rồi, lại đột nhiên làm trò trước mặt tiên sinh hắt hơi một cái, một sợi nước mũi trơn mượt tức thì bắn thẳng lên người tiên sinh. Tiểu bàn tử hai mắt tròn trừng lớn nhìn lão sư mình, vẻ mặt vô tội như không biết có chuyện gì xảy ra. Mọi người đều bị một màn này làm cho kinh sợ không thốt lên lời, chung quanh nhất thời hoàn toàn yên lặng. Mà ta đứng ngoài viện tử cũng sững sờ bất động, nhìn vào sợi dây to sềnh sệch nối giữa mũi của tiểu bàn tử cùng tiên sinh râu cá trê, dưới ánh mặt trời tựa như một cầu vồng màu bạc, không ngừng ẩn rồi hiện lên...

Bên cạnh, Tấn Ngưng không nhịn được cười ra tiếng: "Ha ha... Nhược Hề, ngươi xem đứa bé kia thật đáng yêu!"

Ta bất đắc dĩ thở dài: "Xin hỏi là ngươi chỉ một thân thịt mỡ của hắn đáng yêu, hay là vật thể sềnh sệch từ trong mũi hắn phun ra đáng yêu?"

Tấn Ngưng ra vẻ tức giận nhéo tay ta một chút, sau đó lại cười đến run rẩy cả người.

Trở lại Tự miếu, chỉ thấy Nhị sư huynh cùng Nguyệt Nhi đang vẻ mặt sốt ruột nơi nơi tìm kiếm chúng ta.

"Quận chúa, quận mã gia." Nguyệt Nhi nhìn thấy chúng ta trở về, nhẹ nhỏm thở phào thật lớn, "Các ngài đi đến nơi nào vậy?"

"Chúng ta đến tư thục bên kia nhìn một chút." Tấn Ngưng cười nói, "Bên trong nhi đồng thật đáng yêu."

"Hôm nay trời thật nhanh tối." Nhị sư huynh thúc giục, "Các ngươi mau vào thắp nén hương đi, cầu cái phù."

Ý thức được sắc trời đã bắt đầu tối, chẳng kịp hồi đáp Nhị sư huynh, ta vội kéo Tấn Ngưng chạy vào trong Tự miếu. Trong miếu còn khá ít người, xem ra chúng ta đã lãng phí không ít thời gian bên tư thục.

Đứng ở trước cửa là một lão hòa thượng, hắn có chòm râu màu bạc rất dài, đang híp mắt nhìn hai chúng ta.

"Đại sư." Tấn Ngưng cung kính gọi lão hòa thượng.

"Thí chủ, ngài lại đến nữa." Lão hòa thượng ôn hòa cười cười, sau đó quay đầu nhìn về phía ta, "Vị này chính là... Tướng công ngài?"

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Nhấn Mở Bình Luận