53 】
Tam Thất cùng Nhị Tứ rời đi cuộc sống cũng chẳng có bao nhiêu biến động, bởi cho dù bọn hắn vẫn đang ở lại trong chùa, trừ bỏ ba bữa cơm là thấy mặt, còn lại suốt ngày cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Nhiệm vụ "Phụ trách đưa cơm cho Phùng Kiện Nhân" ta cũng không cách nào thoái thác. Bất quá hay là, nhờ Nhất Cửu... đem Phùng Kiện Nhân kia âm thầm đi làm thịt chăng.
Phùng Kiện Nhân bởi bị nhốt trong lao vài ngày, trên mặt đã bắt đầu xuất hiện râu ria, tuy rằng một ngày vẫn cơm ba bữa, nhưng về tinh thần lại suy giảm không ít. Sau vài ngày qua lớn tiếng ồn ào, giờ hắn chỉ còn thì thào được một chút. Lần đầu khi ta đưa cơm tới, còn muốn cùng hắn giao lưu trao đổi, hỏi thăm một chút tin tức đám người kia, nhưng hắn lại dùng con mắt chẳng chút tình cảm nhìn chằm chằm ta, miệng đóng miệng mở không nói lên gì, ta đành bỏ cuộc.
Hôm nay sau khi hoàn thành nhiệm vụ đưa cơm, mới vừa ra khỏi vựa củi đã gặp Trần Tử Nghĩa.
"A Thành, cuối cùng cũng tìm được ngươi." Trần Tử Nghĩa hướng ta vẫy tay.
"Trần công tử tìm ta có việc?" Ta đứng yên ở cửa vựa củi.
Trần Tử Nghĩa nhìn thoáng qua thân thể ta, rồi mới nhìn ta nói: "Dược liệu ta đưa cho ngươi đều bảo (nấu) xong rồi sao?" Hắn vừa về đến, trừ bỏ tìm nương hắn, người thứ nhất hắn vội vã muốn gặp không ngờ là ta, đương nhiên mục đích chính là hi vọng ta vì hắn bảo một đống lớn thuốc bổ kia mà thôi.
"Không có." Ta lắc đầu.
"Nếu dùng xong rồi, cứ việc qua ta lấy, ta vẫn còn." Hắn nhướng nhướng mày, rất tự nhiên nói, "Tấn cô nương thân thể suy yếu, không bồi bổ là không thể được."
"Đúng vậy, đúng vậy a." Ta cũng tự nhiên phụ hoạ rồi chuẩn bị rời đi.
"Ta hẹn Tấn cô nương tối nay đến trong viện đánh cờ, nếu A Thành ngươi có hứng thú, cũng có thể đến xem." Trần Tử Nghĩa nói, ánh mắt lóe lên tia đắc ý, bị hắn coi là tình địch ta đương nhiên biết hắn nói lời này là có ý gì.
"Không hứng." Ta cười cười lắc đầu, "Ta đâu biết chơi cờ thế nào, chỉ làm các ngươi thêm phiền mà thôi." Vốn cũng không phải là không biết chơi cờ, mà là ta chán ghét cái không khí ngượng ngùng mỗi khi ba người cùng chung một chỗ. Huống chi nếu Trần Tử Nghĩa có thể cùng Tấn Ngưng chơi cờ, giúp Tấn Ngưng giải buồn, vậy cũng thật tốt a.
Ngay lúc ta xoay lưng chuẩn bị rời đi, Trần Tử Nghĩa lại mở miệng: "Cũng phải, từ nhỏ ngươi sống ở y quán đương nhiên không có rỗi rãnh mà thảo luận nghiên cứu kỳ thuật, Tấn cô nương là tiểu thư khuê các, chỉ có ta mới cùng nàng hứng thú tương đầu (sở thích hợp nhau)."
Ta sững sờ nguyên tại chỗ, mặt nhăn mày nhíu, lại xoay người cười cười: "Trần công tử, vậy hảo hảo hưởng thụ đêm nay hứng thú tương đầu đi."
Sau đó ôm quyền, xoay người rời đi.
Suy nghĩ ngây thơ như vậy, ta thật không cần để tâm.
Ban đêm gió lạnh, ta đem một chiếc ghế tựa đến cửa Tự Miếu để ngồi ngắm trăng. Đêm nay mặc dù trăng không tròn, nhưng cũng khiến ta cảm thấy nó thật đẹp.Trên trời không có một áng mây, chỉ có ánh trăng một mình khoe sắc, để người ta chẳng còn để ý liệu trăng có tròn hay không. Chính là, trong lòng ta dường như vẫn có cảm giác, dù có ngắm trăng thật đẹp, lòng vẫn không bớt được lạnh lẽo quạnh hiu.
Tấn Ngưng cùng Trần Tử Nghĩa đang ở nội viện chơi cờ. Khi ta đi ngang qua, bọn họ cùng nhau tiếp đón.
"Muốn lại đây ngồi chút sao?" Trần Tử Nghĩa vẫn thực ghê tởm mời ta đi tới.
Ta đương nhiên cự tuyệt.
Hai mắt liếc nhìn Tấn Ngưng, ta cười cười, rồi mang ghế tựa rời đi nội viện. Tấn Ngưng có Nguyệt Nhi bồi bên người, còn có một vị siêu cấp đại suất ca của nàng, và Nhất Cửu đang ăn khuya ở cách đó không xa, sự tồn tại của ta thực không quan trọng.
Đang thảnh thơi ngồi ngắm trăng thưởng nguyệt, đột nhiên giác quan thứ sáu vô cùng mẫn cảm báo cho ta biết có người sau lưng.
Ta mạnh quay đầu, không ngờ là Nguyệt Nhi.
"Làm ta sợ muốn chết!" Ta vỗ ngực, cố ý dùng ánh mắt tức giận liếc nhìn, "Bước tới mà không có tiếng động a, Nguyệt Nhi cô nương!"
"Thực xin lỗi, Thành công tử." Nguyệt Nhi vội nhỏ giọng nói lời xin lỗi.
"Không có việc gì." Thấy Nguyệt Nhi bị ta dọa thành như vậy, ta áy náy cười cười, "Được ngươi dọa một cái, tinh thần tự nhiên tốt hơn."
"Thành công tử." Nguyệt Nhi thay đổi âm điệu, thoáng nhíu mày nói, "Ta tìm ngươi có chút việc."
"Ách... Mời nói." Xem ra đúng là có việc, nếu không hơn nửa đêm tự nhiên đứng sau lưng ta, không phải vậy thì muốn gì chứ.
"Kỳ thật, hai ngày nữa là... sinh nhật quận chúa." Nguyệt Nhi nói.
Hai ngày sau?
"Sinh nhật quận chúa?" Ta hơi ngẩng đầu, nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của Nguyệt Nhi.
Nguyệt Nhi gật đầu.
Ta sững sờ nhìn Nguyệt Nhi, thật lâu sau nở nụ cười.
"Thành công tử, ngươi cười cái gì?" Nguyệt Nhi ngạc nhiên hỏi, nét mặt lúng túng không hiểu rõ điều gì.
"Đây gọi là duyên phận, có phải không?" Ta tiếp tục cười nói.
Ngẩn người, Nguyệt Nhi mới nở nụ cười cùng ta: "Đích thật là duyên phận, cùng Thành công tử gặp nhau không bao lâu, lại là sinh nhật quận chúa. Tuy rằng Vương gia không có bên quận chúa, nhưng nếu là Thành công tử, quận chúa cũng sẽ rất cao hứng."
Lần này đến phiên ta sửng sốt, sau đó xấu hổ cười. Nguyệt Nhi không để tâm tới ta xấu hổ, tràn trề thích thú tiếp tục nói: "Quận chúa rất thích ăn hoa quế cao, hàng năm vào ngày đó, Vương gia đều lấy lòng tặng hoa quế cao cho quận chúa."
"Hoa quế cao... sao?" Ta gãi gãi đầu.
"Nhưng nơi này là thâm sơn, không có cách nào mua hoa quế cao được." Nguyệt Nhi cũng nhíu nhíu mày, bộ dạng thực buồn rầu.
Ta nhìn nàng cười cười: "Không có biện pháp mua, nhưng có biện pháp làm."
"Làm?" Nguyệt Nhi vẻ mặt nghi hoặc, rồi tựa như nhìn thấy điều gì thực kinh khủng, trừng lớn hai mắt nói, "Thành công tử, ngươi biết làm hoa quế cao??!!" Thì sao, ta làm hoa quế cao thì rất đáng kinh sợ à.
Không chờ ta trả lời, Nguyệt Nhi vui mừng bắt lấy tay ta: "Thật vậy chứ? Thành công tử, ngươi thật sự sẽ..."
"Các ngươi đang làm gì đó!!" Cách đó không xa truyền đến một tiếng bạo rống.
Ta quay đầu nhìn, không ngờ là Nhị sư huynh. Nét mặt hắn kinh ngạc nhìn tay ta đang được Nguyệt Nhi bắt lấy, rồi lại tiếp tục bạo rống: "Các ngươi đây là, đây là đang làm gì đó!" Nguyệt Nhi buông tay, vội mở miệng nói : "A Mộc ca... Không phải như huynh nghĩ..." Không phải hắn nghĩ cái gì? Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy??
Nhị sư huynh cất bước tới trước mặt ta, chỉa vào người của ta ấp úng nói: "Ngươi, ngươi, ngươi..."
"Ta làm sao? Đã xảy ra chuyện gì??" Ta bất đắc dĩ quay lại hỏi, bây giờ là cái tình huống gì đây.
"Ngươi, ngươi không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?!" Nhị sư huynh nghẹn đỏ mặt, thật vất vả mới nói ra câu.
Ta hóa đá.
"A Mộc ca, thật không phải là như huynh nghĩ!" Nguyệt Nhi thật sự nóng nảy, tay bối rối vung lắc mãnh liệt.
Ta hít một hơi cố gắng khống chế tâm tình của mình: "Nhị sư huynh, ngươi đừng nói giỡn, ta cùng Nguyệt Nhi?!" Van ngươi, ngươi cũng đâu phải không biết ta là nữ, huống chi nếu thật sự là có, cũng phải là giật mình chứ!
"A Mộc ca, chẳng lẽ ngươi không tin ta sao?" Ngữ khí Nguyệt Nhi bắt đầu biến lạnh.
"Không phải... Ta..." Nhị sư huynh cũng bắt đầu cấp bách, hai bên lông mày nhăn lại đánh vào nhau.
"Ngươi đã không tin tưởng ta như vậy, vậy nên quên đi." Nguyệt Nhi thản nhiên nói, rồi xoay người chạy vào trong chùa.
"Quên đi? Quên đi cái gì? Nguyệt Nhi! Ngươi hãy nghe ta nói..." Nhị sư huynh thất tha thất thểu theo sát phía sau.
Nhìn bóng dáng hai người hoàn toàn bỏ quên ta rời đi như cơn gió lạnh. Ta tự phục hồi tâm tình mình.
Hoa quế cao sao?
Ân.