【 71 】
Nguyên lai sau khi Hùng Thập Đại ly khai Huyện lệnh phủ, Huyện lệnh lão gia lập tức an bài hôn sự cho Tần Cầm Cầm. Tần Cầm Cầm liều chết không theo, muốn cùng Hùng Thập Đại rời bỏ, lại không biết Hùng Thập Đại tột cùng đã đến nơi đâu. Vô luận Tần Cầm Cầm chống cự như thế nào, hôn sự cũng đã định, đối phương là nhi tử đại quan, phiêu đổ thành tánh (chơi gái đánh bạc thành thói), nổi danh ác nhân. Vì quan chức, vì tiền đồ, Huyện lệnh lão gia không tiếc đem tiểu nữ nhà mình thành công cụ đám hỏi. Không đành lòng nhìn thân muội muội gả cho người không thương, Tần Cầm quyết đem Tần Cầm Cầm thoát khỏi cơn ác mộng.
"Ta hận hắn," Tần Cầm cô nương cắn răng nói, "Chúng ta không phải rối gỗ của hắn."
"Hắn" mà Tần Cầm cô nương nói là chỉ Huyện lệnh lão gia, cũng chính là phụ thân của nàng.
Hùng Thập Đại đứng bất động, mặt không chút thay đổi, chỉ là sững sờ nhìn Tần Cầm cô nương đang tự thuật.
"Ta khuyên Cầm Cầm quên ngươi," Tần cầm cô nương nghẹn ngào nói, "Đi tìm một người không biết ở nơi đâu, không bằng hai tỷ muội chúng ta tìm một chỗ, bình bình đạm đạm sống không tốt sao?"
"Nhưng nàng không muốn..." Tần Cầm cô nương tiếp tục chậm rãi nói, nâng tay lau nước mắt trên mặt, "Nàng nói phải tìm được ngươi, nhất định phải tìm được ngươi."
"Nhưng ngươi đã đi đâu chứ?!" Tần Cầm cô nương khóc không thành tiếng, hai tay gắt gao siết chặt, tựa như có thể bóp nát bất cứ gì, "... Khi nàng cần có ngươi nhất, ngươi đã đi đâu?! Không nói một tiếng chạy trốn, cái gì cũng không lưu lại, không có bất cứ gì... Đến một câu cũng không có!"
"Chúng ta đi từ huyện này đến huyện khác, từ thành này đến thành kia, nhưng vẫn không tìm thấy ngươi... Cầm Cầm bị bệnh, nhưng vẫn không muốn dừng lại, nàng nhất định phải tìm được ngươi, cho đến khi thân thể cuối cùng chống đỡ không nổi nằm xuống..." Tần Cầm cô nương nói rồi hít thật sâu một hơi.
Hùng Thập Đại vẫn đang nhìn Tần Cầm cô nương với vẻ mặt mờ mịt.
Tần Cầm cô nương lạnh lùng thốt: "Ta thề rằng phải báo thù, ta thề nhất định phải tìm được ngươi, nhất định phải tìm được ngươi lòng lang dạ sói..." Nụ cười nàng đã tràn ngập thê lương, "Nhưng ta không có cách nào giết ngươi, ta chỉ có đem hết thảy mọi chuyện của Cầm Cầm nói cho ngươi biết, cho ngươi áy náy, cho ngươi áy náy cả đời!!!!" Câu cuối cùng nàng nói như kêu rống, dùng hết toàn bộ khí lực thốt ra. Nhưng khi ta nghe lại tưởng như vô lực, thanh âm tựa như ngôi sao vụt tắt, một chút cũng không còn.
"Còn có... Ta thề phải tìm được ngươi, cũng vì giúp muội muội ta đưa đồ vật này." Thanh âm Tần Cầm cô nương rất nhẹ. Nàng lấy ra một chiếc bao bố, cẩn thận mở ra tầng tầng lớp lớp, nhìn cũng hiểu được nàng thực tâm bảo quản vật này biết bao nhiêu.
Đó là một chiếc túi hương màu xanh ngọc.
Mặt trên thêu một đóa hoa màu trắng, chỉ có duy nhất một đóa.
Thực đơn điệu, thực bình thường.
"Nàng nói nếu ta có thể tìm thấy ngươi, hãy đem cái này giao cho ngươi." Tần Cầm cô nương duỗi tay ra, đưa túi hương cầm trong tay hướng phía Hùng Thập Đại.
Hùng Thập Đại vẫn không nhúc nhích, sắc mặt mờ mịt.
"... Cầm lấy!" Tần Cầm cô nương thúc giục nói, "Ngươi cầm lấy a! Đây là Cầm Cầm đưa cho ngươi, ngươi vì cái gì không lấy?!"
Hùng Thập Đại như trước sững sờ đứng nguyên tại chỗ, hơi hơi cúi đầu nhìn chiếc túi hương trong tay Tần Cầm cô nương, lễ vật cuối cùng Cầm Cầm đưa cho hắn.
"Lúc trước không chịu trách nhiệm rời đi, bây giờ cũng vẫn là kẻ nhu nhược sao? Ngay cả đồ của Cầm Cầm cũng không dám nhận?!" Tần Cầm cô nương nghẹn ngào, nước mắt rơi như mưa, "Nhận lấy... Ngươi nhận lấy nó cho ta... Nếu ngươi còn nhớ Cầm Cầm, nếu ngươi còn không quên Cầm Cầm, thì ngươi nhận lấy nó cho ta..." Tần Cầm cô nương nói xong, thậm chí đã quỳ rạp xuống đất, đầu gục xuống nghẹn ngào nói, "Đây là tâm nguyện cuối cùng của Cầm Cầm, chẳng lẽ ngươi cũng không thể hoàn thành nó sao? Cầm Cầm chỉ hi vọng ngươi có thể thu nhận nó mà thôi..."
Ta nhìn Hùng Thập Đại thân mình vạm vỡ cũng run nhè nhẹ, rồi đột nhiên khom người quỳ rạp xuống trước mặt Tần Cầm cô nương.
Hùng Thập Đại rốt cục vươn tay, tiếp nhận túi hương trong tay Tần Cầm. Một lát sau, hai tay hắn run rẩy mở túi hương ra, xuất ra đồ vật bên trong đó. Lúc mới đầu ta nhìn không rõ đấy là vật gì, hơn nửa ngày sau mới ý thức được, đó là một đóa hoa khô héo, hình dáng chỉ còn lờ mờ một mảnh đen tuyền, hoàn toàn không nhìn ra vật thể, thậm chí có thể nói đó chỉ còn là cặn. Hùng Thập Đại tựa hồ ngẩn người, sau đó đột nhiên đem đóa hoa khô héo không còn định được hình dáng gắt gao nắm chặt trong tay, nắm thật chặt.
"Đây, đây là... Đây là hoa ta trước kia, mỗi ngày đều hái tặng cho Cầm Cầm..." Hùng Thập Đại khóc nấc nói.
Một lát sau, hắn ngẩng đầu, trên mặt đã sớm che kín nước mắt. Khép chặt hai mắt lại cố sức hé miệng, tựa hồ muốn thét lên thật lớn nhưng lại chẳng có thanh âm nào phát ra.
Bên cạnh Diệp Nhi cũng nhịn không được khóc lên thành tiếng, ta sửng sốt, mới phát hiện trên mặt mình lệ cũng đã sớm tuôn rơi.
Ta chưa từng gặp qua nữ tử tên Tần Cầm Cầm, nhưng ta biết lúc này nước mắt trên mặt là vì nàng mà chảy, vì đóa hoa khô héo kia chảy, và cũng vì tráng kiện nam tử đang quỳ rạp xuống đất, không thể khóc ra thành tiếng kia.
Tần Cầm cô nương một mình ly khai, không muốn bất cứ ai đưa tiễn, cũng không nói cho chúng ta biết nàng muốn đi đâu? Cuộc sống sau này như thế nào.
Ta muốn theo nàng đi, tốt xấu gì cũng là ta đưa nàng tới, cũng phải an toàn đưa nàng trở về. Nhưng nàng kiên quyết không chịu, chỉ nói một câu: "Ta sẽ không lạc đường."
Được rồi.
Khi đêm xuống, Hùng Thập Đại uống đến say như chết, cái gì cũng không nói, chỉ uống từng vò từng vò rượu. Cuối cùng uống đến hôn mê, Mặt con chuột chịu trách nhiệm đỡ hắn trở về phòng ngủ, và ta cùng Diệp Nhi cũng chia nhau trở về phòng.
Bước đến trước phòng, ta dừng trong chốc lát, quyết định đi dạo quanh đây. Ta ngủ không được, với những chuyện đã trải qua ngày hôm nay, dù thế nào cũng không ngủ được.
Đêm rất yên tĩnh, đi vào trong đình đột nhiên lại nhớ tới ngày đó Hùng Thập Đại giảng cho ta câu chuyện của hắn cùng với Cầm Cầm, tựa như chuyện chỉ mới ngày hôm qua.Vết thương trong lòng vốn đang liền sẹo, giờ bỗng dưng lại bị vạch tìm tòi.
Vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì.
Ngẩng đầu thấy trên không trung trăng sáng, chẳng ngờ lại là cái trăng tròn, thật là bao nhiêu châm chọc.
Rốt cục nhịn không được, ta chỉ vào Lãnh nguyệt tròn tròn cao ngạo trên bầu trời kia quát: "Ngươi tròn cho ai xem a? Còn trăng tròn?! Tròn cái đầu ngươi á!! Cho ngươi tròn, ta cho ngươi tròn!" Tay tùy tiện nắm lên cục đá bên chân hướng ánh trăng ném.
Vẫn chưa hết giận ta tiếp tục rống to: "Ngươi nhường những người có tình sẽ thành thân thuộc một chút thì chết sao?! Phải đem hai người tách ra sao? Nhất định phải giết chết người sao? Ta tân tân khổ khổ đem người đến, dọc đường đi thất bại lạc đường, lại còn gặp phải một nữ nhân điên, giờ không chỉ mang lầm người, lại còn phải nói cho người ta biết người kia đã chết, ngươi chơi ta có phải hay không?! Chơi đùa thích như vậy sao? Thích thú đến ngay cả mạng sống cũng không còn?!" Ta gào thét, rồi lại phát hiện mình sớm nghẹn ngào, hỗn đản, ta lại muốn khóc sao, khóc cái quỷ gì chứ! Càng nghĩ như vậy, nước mắt lại càng nhịn không được trào ra.
"Vì cái gì? Vì cái gì..." Ta xoa xoa nước mắt nhưng chỉ là vô ích, bởi không ngăn được chút nào, "Nếu không thể cùng một chỗ, cũng đừng để cho hai người yêu nhau... Nếu để cho hai người yêu nhau, thì hãy cho bọn họ cùng một chỗ... Nếu quả thật đích thực đích thực là không có thể cùng nhau, vậy giúp bọn hắn, làm cho bọn hắn quên đối phương đi..."
"Để Hùng Thập Đại tên khốn kia quên Tần Cầm Cầm, để Tần Cầm Cầm quên Hùng Thập Đại..." Tuy biết nói những lời này thật là ngu ngốc, nhưng ta vẫn muốn nói ra, ngẩng đầu nhìn hướng trăng tròn, bởi vì nước mắt mà ta chỉ nhìn thấy mơ hồ điểm sáng, "Đối với ngươi mà nói, đó chẳng phải việc rất đơn giản sao, phải muốn chúng ta thành như vậy, coi chúng ta là kẻ ngu a..."
"Này, ngươi ồn ào đủ chưa."
Ta giật mình một cái, nước mắt tức thì dừng lại, nhìn chằm chằm điểm sáng trên bầu trời kia không dám lên tiếng nữa. Chẳng lẽ trăng tròn trên đỉnh đầu có thể chê ta ồn ào, hồi đáp ta sao, có phải không vậy?!
Đột nhiên thoảng qua mùi hương quen thuộc, vài tiếng chuông vang lên trong veo...
Lại. Là. Nàng.
Ta kéo kéo khóe miệng: "Tại sao ngươi lại ở đây?!"
"Vì sao ta không thể ở đây?" Nàng hỏi, chậm rãi đến gần. Vẫn là quần áo hồng bào, dưới ánh trăng càng lộ ra dung mạo quyến rũ.
Quên đi, hiện tại hoàn toàn không có tâm tư cùng nàng tranh cãi. Ta liếc mắt, xoay người sang nơi khác trộm lau nước mắt trên mặt.
"Ta muốn biết đáp án." Nàng đột nhiên mở miệng nói.
Ta sửng sốt, quay đầu lại nhìn nữ nhân điên, nghe không hiểu nàng muốn nói gì.
"Ngươi vì sao lại xuất hiện? Ngươi vì sao lại nắm chặt tay ta? Ngươi vì sao không muốn buông tay?" Khí cũng không hít nàng một lúc hỏi liền ba vấn đề.
"Ngươi..." Ta cũng không biết nên nói cái gì, nữ nhân điên này có phải thật là điên rồi không?
"Cho ta đáp án, sau này sẽ không phiền ngươi." Nàng nói như đinh đóng cột, vẻ mặt chắc chắn rằng nếu ta không cho đáp án cả đời này nàng sẽ quấn quít ta không buông.
Ta liếc mắt: "Ngươi luôn luôn đi theo ta, thậm chí cùng đến nơi đây cũng chỉ vì muốn đáp án cho mấy vấn đề đó?"
"Phải." Nàng đáp.
"... Được rồi được rồi," ta thở dài, tùy tiện trả lời thì hơn, để nàng không dây dưa đến ta cũng tốt, "Bởi vì ta lạc đường cho nên mới gặp được ngươi; bởi vì muốn kéo ngươi từ bên vách núi trở về cho nên mới nắm tay ngươi; bởi vì ta đã giữ tay ngươi, nếu buông ra khiến ngươi ngã xuống ta sẽ gián tiếp biến thành hung thủ, ta không muốn nghiệp chướng nặng nề, đáp án như vậy đã vừa lòng chưa?" Ta mở ra hai tay, ý bảo mình nói xong rồi.
Nữ nhân điên đứng ở trên cao hơn ba bước, không nói gì.
Ta nhíu mày, nghĩ nàng có thể vẫn chưa nghe được, vì vậy tận tình nói lại: "Được rồi, ta tổng kết, hết thảy hết thảy đều là bởi vì ta rất thiện lương, được rồi chứ?"
Vẫn không đáp lại.
"Đáp án đã cho ngươi rồi," ta kéo kéo khóe miệng, "Ách... Ngươi có thể... rời đi không?"
Gió thổi qua, lại một trận mùi thổi vào chóp mũi, tiếng chuông trên người nữ nhân điên trong đêm yên tĩnh càng thêm trong trẻo.
"Ngươi từng yêu một người không nên yêu chưa?" Nàng lại hỏi.
Nàng. Thực. Phiền. Quá.
Ta lạnh lùng nói: "Vừa nãy ngươi không hỏi vấn đề này, cho nên ta không cần phải trả lời."
"Ta chỉ muốn biết đáp án này." Nàng nói.
Chỉ muốn biết đáp án này, thế ngươi vừa hỏi cả một đại đội kia là để làm gì a? Nhàm chán không có chuyện gì nên thế sao??
"... Không muốn trả lời." Ta nghiêng đầu.
"Ta chỉ muốn biết đáp án này." Nàng lại nói.
"... Không. Muốn.Trả.Lời." Ta nói lại từng chữ.
"Ta thực sự chỉ muốn biết đáp án này." Nàng nói, ngữ khí thậm chí so với vừa nãy còn mềm dịu hơn rất nhiều.
"Ngươi..." Ta sửng sốt, cảm giác được chính mình thế nhưng cũng đang mềm lòng, cũng chỉ bởi giọng nói mềm nhũn của nàng mà thôi, "Không thể, ta không muốn trả lời." Nói không trả lời chính là không trả lời.
Nàng lại mở miệng, lần này chỉ có hai chữ: "Cầu ngươi."
Nữ nhân điên cầu ta, bởi vì một câu hỏi, tuy rằng ngữ khí không hề khẩn thiết.
Ta thở dài, hỏi ngược lại: "Ngươi đã yêu một người không nên yêu sao?"
Nữ nhân điên không trả lời.
"Sau đó muốn nhảy núi chết?" Ta lại hỏi.
Vẫn không đáp lại.
Được rồi, nhất định là ta đang đóng kịch một vai.
Ta cười cười, chậm rãi nói: "Không có người không nên yêu, chỉ có người không dám yêu." Sau khi nói xong ngay cả mình cũng không nhịn được khinh thường "Hừ" một tiếng. Hùng Thập Đại không dám yêu, cho nên ly khai Cầm Cầm, ta bởi vì không dám yêu, cho nên trốn tránh Tấn Ngưng, còn nữ nhân điên này thì sao? Bởi vì không dám, nhát gan đến nỗi muốn dùng cái chết để mà tránh né?
Nữ nhân điên lại mở miệng nói: "Ta dám."
Ta sửng sốt.
Nàng tiếp tục nói: "Ta dám yêu người kia, vì hắn đến mạng ta cũng không cần, ta có thể buông hết thảy, cái gì ta cũng chẳng quan tâm."
Ta bĩu môi hỏi: "Vậy còn người kia? Cũng yêu ngươi như vậy sao?"
"Hắn yếu đuối, hắn không chịu thừa nhận hắn yêu ta." Nữ nhân điên tự giễu cười cười.
Ta lắc đầu: "Yêu không nên bỏ quên tánh mạng."
"... Vậy yêu là cái gì?" Nàng hỏi.
"Là..." Ta nghĩ nghĩ nói, "Yêu là nguyện dùng tánh mạng bảo hộ người đó, mà không phải dùng tánh mạng để uy hiếp đối phương. Yêu là thành toàn, là hi vọng được thấy đối phương hạnh phúc, cho dù không thể cùng một chỗ, cũng muốn khiến cho đối phương khoái hoạt, cho dù chính mình thương tâm đến chết, cũng muốn vì đối phương khoái hoạt mà quên."
"Ngươi sai lầm rồi." Nữ nhân điên nói, ngữ khí hùng hổ doạ người, "Yêu là giữ lấy, là mù quáng, là ích kỷ, yêu là mặc kệ như thế nào đều phải cùng một chỗ, vì có thể yêu nhau, ngọc thạch câu phần* cũng không hề tiếc! Nếu ngươi nguyện ý thành toàn một người, mà người thành toàn trong đó không phải chính mình, đó là bởi vì ngươi không thương hắn." (*: ngọc nát đá tan)
Tư tưởng của ta tựa hồ ở một khắc này ngừng trệ.
... Phải.. Như vậy không.
Ta không biết nên trả lời thế nào.
Nàng cùng ta, hình như đến từ hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Chẳng lẽ Cầm Cầm cô nương cũng là ôm tín niệm như vậy, tìm kiếm Hùng Thập Đại sao. Loại tư tưởng này sai sao, mà tư tưởng của ta chính xác? Có lẽ, nhận thức yêu của mỗi người đều chẳng giống nhau.
Trầm mặc thật lâu, ta mở miệng hỏi: "Cho nên ngươi vì người kia lựa chọn chết?"
"Cũng là vì mình." nàng tự giễu cười, "Ta sợ sống trong thế giới mà yêu nhau lại không thể cùng một chỗ, bởi vì ta biết cuối cùng loại tâm tình dám yêu này sẽ theo thời gian trôi qua mà biến mất. Yêu cần được đáp lại, yêu cần cùng một nơi mới có thể kéo dài. Ta không muốn vào một ngày nào đó, người kia không hề yêu ta, quay đầu lại nhạo báng kẻ có thể vì yêu mà giết đi chính mình."
Ta ngẩn người, yêu nguyên lai có thể giải thích như vậy sao?
Thở dài, ta nhẹ giọng nói: "Người kia nhất định không phải chân thực yêu ngươi."
Nữ nhân điên dừng một chút, lập tức hỏi lại: "Ngươi nói cái gì?" Nàng tựa hồ có điểm tức giận.
Ta bĩu môi: "Ngươi nói hắn yếu đuối, nói hắn không chịu thừa nhận hắn yêu ngươi... Nhưng thật ra là bởi vì hắn cũng không có chân chính yêu ngươi. Nếu hắn yêu ngươi, hắn sẽ không để cho ngươi thống khổ đến nỗi đi tìm cái chết, sẽ không để cho ngươi một mình đứng bên vách núi nhảy xuống chấm dứt sinh mệnh mình."
Phải nói sao, phải nói cái câu kia sao...
Ta thở dài, mở miệng nói: "Cho nên ngươi không phải đã yêu một người không nên yêu, mà là đã yêu một người không yêu ngươi. Lại có lẽ, ngươi yêu nhất cũng không phải người đó, mà là chính mình."
Trong đêm tối mọi thứ chợt chìm trong yên lặng.
Quả nhiên không nên nói lời tàn nhẫn như vậy. Ta chợt cảm thấy nữ nhân điên cũng không quá đáng ghét, ngược lại còn chút đáng thương. Nàng dường như là một người vì chiếc hộp bảo vật của mình mà thà chết cũng không khuất phục, kết quả lại phát hiện hộp báu vật đó vốn chẳng có gì.
Ngay khi ta đang nghĩ nên nói gì để giải trừ xấu hổ, nàng lại mở miệng: "Cho nên ngươi yêu người kia, hắn