CHƯƠNG 20 LẤY CÂU CHUYỆN CỦA EM RA ĐỂ LẤY LÒNG TÔI
Buông phong bì ảnh trong tay ra, Đông Phùng Lưu cười lạnh nói: “Sao rồi, còn mặt mũi để quay về sao?”
Đường Tinh Khanh kiên quyết cắn chặt môi không nói lời nào, cô chầm chậm, từng bước từng bước, vất vả dùng hết sức lực của toàn thân để đi về phía Đông Phùng Lưu, trong mắt toàn là sự thù hận, khi mà cô cuối cùng cũng đến được gần chỗ Đông Phùng Lưu, đột nhiên vươn tay ra, hung hãn tát lên mặt Đông Phùng Lưu một cái.
“Chát—-”
Tiếng tát lanh lảnh vang lên, người giúp việc ở bên cạnh bị dọa đến nỗi quên cả hét lên, quên cả thở, trợn to mắt lên, chỉ thấy không thể tin nổi.
Đông Phùng Lưu, cậu chủ Đông Phùng cao quý của bọn họ, vậy mà lại bị cái cô chủ chỉ có cái danh mà không có phận này….giáng cho một bạt tai? Trời ơi!!
“Đông Phùng Lưu, tôi thực sự đã đánh giá cao anh quá rồi! Không ngờ anh lại có thể là loại người cặn bã như vậy!” Đường Tinh Khanh nghiến răng, vô cùng ngang ngược, cô nhìn Đông Phùng Lưu tức giận gào lên: “Tôi là vợ của anh, vậy mà anh lại…. lại đối xử với tôi như vậy?! Lại làm ra cái loại chuyện như thế với tôi, rốt cuộc anh có còn nhân tính không vậy?!”
Thấy Đông Phùng Lưu không trả lời, Đường Tinh Khanh tràn đầy tức giận tiếp tục gào lên: “Anh cái đồ cặn bã này, bán tôi một đêm, cứ như vậy mà bán tôi cho người đàn ông lạ khác, giẫm đạp lên danh dự của tôi, anh tưởng….. anh tưởng ai cũng đều có thể để mặc anh sỉ nhục như vậy sao? Cặn bã!”
Đường Tinh Khanh tức giận gào lên xong, xoay người chuẩn bị đi lên tầng, cô khó khăn lắm mới có thể leo từ cửa sổ trong nhà vệ sinh ở khách sạn ra được, trốn thoát rồi, lập tức lại phải nghĩ cách để mở được cái xích này ra, lúc này mới điên cuồng chạy một mạch về nhà, người đã sắp suy sụp vì quá mệt rồi, nếu không phải vì quá căm phẫn, e rằng đến sức lực để chửi Đông Phùng Lưu cũng đều không có rồi.
“Đường Tinh Khanh….” Sau khi Đường Tinh Khanh xoay người đi, ở phía sau cô Đông Phùng đột nhiên kêu lên.
“Sao? Anh còn muốn sỉ nhục tôi sao?” Nghe thấy âm thanh của Đông Phùng Lưu Đường Tinh Khanh liền tức giận, cô vô cùng châm biếm mà xoay người lại, khinh thường nói: “Đông Phùng Lưu, anh còn muốn làm gì nữa? Chẳng lẽ nhà Đông Phùng anh đã thiếu tiền thiếu đến mức phải đưa vợ mới cưới của mình đi bán sao?”
Đôi mắt Đông Phùng Lưu liền trở nên sắc lạnh, vô cùng phẫn nộ, anh ta liền tiến thẳng lên một bước, dơ tay ra nắm chặt lấy tay của Đường Tinh Khanh: “Người phụ nữ dám ra tay đánh Đông Phùng Lưu tôi, Đường Tinh Khanh, em là người đầu tiên!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!