CHƯƠNG 231: ĐÔNG PHÙNG LƯU TỎ TÌNH
Tinh Khanh…
Cách gọi này khiến trái tim Đường Tinh Khanh bắt đầu loạn nhịp, cô hắng giọng để che giấu nhịp tim dồn dập của mình, không vui nói: “Tổng giám đốc đừng gọi tôi thân mật như vậy được không! Có lần đầu tiên, thì sẽ có lần thứ hai, ai biết nếu lần sau bị vợ chưa cưới của anh nghe thấy, cô ấy có lấy dao chém tôi hay không. Tôi đã được lĩnh ngộ sự lợi hại của cô ấy rồi, tôi không dám chọc đến anh nữa đâu. Tổng giám đốc của tôi à, anh hãy tha cho tôi đi, đừng giày vò tôi nữa mà!”
“Hôm qua tôi đã để đơn từ chức ở trên bàn làm việc của anh, mong anh giơ cao đánh khẽ, hãy quên sự tồn tại của tôi đi, còn tình yêu công sở gì gì đó, tôi không chơi nổi, mà cũng không muốn chơi!”
“Đường Tinh Khanh!” Đông Phùng Lưu không kìm nén được hét lên, anh ngang ngược hét lớn: “Anh nói rồi, anh không cho phép em từ chức, muốn từ chức thì mang ba tỷ rưỡi tiền phí bồi thường vi phạm hợp đồng tới đây trước rồi nói, lần sau đừng có giở cái tính trẻ con này ra nữa.”
Ây dô, còn nói cô giở tính trẻ con!
Đường Tinh Khanh lập tức nổi giận, cô bực mình quát: “Này! Đông Phùng Lưu anh cũng một vừa hai phải thôi chứ! Rốt cuộc là bởi vì ai, mà tôi mới bị vợ chưa cưới của anh chỉ thẳng vào mặt mắng là kẻ thứ ba hả! Tôi đã sớm nói rõ với anh rồi, tôi sẽ không làm kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác, mà tôi cũng không muốn có quan hệ như vậy với anh!”
“Tôi đã từ chối anh bao nhiêu lần như vậy! Rõ ràng là anh cứ bám lấy tôi không buông, tại sao người cuối cùng gặp xui xẻo lại là tôi, rốt cuộc anh có nghĩ tới cảm nhận của tôi hay không! Anh có nhớ đến một sự thật là anh đã có vợ chưa cưới hay không! Đông Phùng Lưu, coi như tôi van xin anh có được không! Buông tha cho tôi đi, anh muốn gái đẹp như thế nào mà chẳng được, cần gì cứ phải bám lấy tôi không tha như vậy! Có phải anh mù rồi không…”
“Tút tút tút…”
Đường Tinh Khanh vẫn chưa nói xong, Đông Phùng Lưu đã cúp điện thoại, cơn giận của Đường Tinh Khanh vẫn chưa trút hết, cô nổi cáu trừng mắt nhìn điện thoại, hận không thể ném nó đi!
Đường Tinh Khanh thở phì phò nằm trên giường nhìn trần nhà, một lúc lâu sau tâm trạng mới bình tĩnh lại, lúc này cô mới đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, thay quần áo.
Sau khi làm xong mọi việc, Đường Tinh Khanh ngẩn người nhìn chính mình trong gương, tại sao cô phải thay quần áo chứ? Chẳng lẽ cô phải nghe lời đi ra ngoài ăn cùng Đông Phùng Lưu sao?
Cô không muốn mà, nếu lại bị paparazzi chụp được thì cô chỉ còn đường chết thôi!
Đường Tinh Khanh đứng ngây người một lúc, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, Đường Tinh Khanh giật nảy mình, mới mười mấy phút mà Đông Phùng Lưu đã chạy tới rồi sao?
Hơn nữa bây giờ vẫn chưa đến giờ ăn cơm mà!
Đường Tinh Khanh bồn chồn lo lắng đi ra cửa, cô nhìn người đứng bên ngoài qua kính thấu thị trên cửa, quả thực nhìn thấy vẻ mặt xám xịt của Đông Phùng Lưu.
Cơ thể Đường Tinh Khanh không kìm nén được run lên, khi cô đang do dự không biết nên mở cửa hay không thì Đông Phùng Lưu đột nhiên nhìn về phía kính thấu thị, hai mắt nhìn nhau, dường như anh đã biết cô cũng đang nhìn anh qua kính thấu thị.
Đường Tinh Khanh nhìn thấy rõ, miệng của Đông Phùng Lưu đang nói: Mở cửa.
Sau đó anh lại gõ mạnh vào cửa, lần này, Đường Tinh Khanh đành phải mở cửa.
“Anh còn tới đây làm gì? Chẳng phải tôi đã nói rất rõ… Ưm!” Đường Tinh Khanh vừa mở cửa ra, Đông Phùng Lưu liền cất bước đi vào trong, xoay tay đóng luôn cửa lại.
Đông Phùng Lưu nắm lấy cánh tay của Đường Tinh Khanh, đẩy cô đụng vào tường bắt đầu hung hăng hôn cô.
“Ưm… Ưm… Ưm!” Những lời Đường Tinh Khanh muốn nói bị Đông Phùng Lưu chặn ở trong miệng, phát ra thành những tiếng ưm… ưm, hai tay bị kìm chặt, Đường Tinh Khanh hoàn toàn không còn chỗ nào để giãy giụa né tránh.
Trong nụ hôn điên cuồng của Đông Phùng Lưu mang theo một chút quyến luyến, anh vừa nhanh chóng vừa tham lam mút lấy sự ngọt ngào trong miệng Đường Tinh Khanh, chiếc lưỡi cứng rắn của anh quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô, cô cũng không thể giãy giụa, chỉ có thể ngoan ngoãn để mặc Đông Phùng Lưu tấn công mình.
Rất nhanh sau đó, sức lực toàn thân của Đường Tinh Khanh đều bị Đông Phùng Lưu hút hết, cô mệt mỏi tựa vào lòng Đông Phùng Lưu, nếu không phải Đông Phùng Lưu ôm hông cô thì đoán chừng cô đã bị trượt ngã xuống đất rồi.
Hai người hôn nhau rất lâu, cuối cùng Đông Phùng Lưu ôm cô đến ghế sofa, đè trên người cô tiếp tục hôn môi, bên tai và xương quai xanh.
Đợi sau khi Đông Phùng Lưu hôn đủ, anh thở hổn hển dựa đầu trên vai Đường Tinh Khanh, bởi vì ham muốn mà giọng nói trở nên khàn khàn: “Tinh Khanh, hai ngày nay em có nhớ anh không?”
Tôi muốn anh mau chóng chết đi thì có!
Trong lòng Đường Tinh Khanh nghĩ vậy, nhưng hiện giờ cô chỉ lo hít thở lấy oxi, căn bản không có sức lực để mắng Đông Phùng Lưu.
Đông Phùng Lưu gắt gao kéo Đường Tinh Khanh vào trong lòng mình, hai người cùng nằm trên ghế sofa, cơ thể sát lại gần nhau, miệng Đông Phùng Lưu tiến đến bên tai cô, thấp giọng nói: “Anh rất nhớ em…”
Lời nói này của Đông Phùng Lưu khiến Đường Tinh Khanh nổi cả da gà, trái tim vẫn đập rất nhanh, khuôn mặt đỏ ửng, không ngờ câu nói này của Đông Phùng Lưu lại khiến cô dao động.
Đường Tinh Khanh lấy lại được tinh thần, đẩy Đông Phùng Lưu ra, tức giận nói: “Nhớ cái đầu anh ý! Tôi không nhớ anh! Tổng giám đốc à, xin anh hãy nhìn rõ tình hình hiện giờ đi được không, tôi đã nói rất rõ trong điện thoại rồi, tôi không muốn làm kẻ thứ ba, quan hệ hiện giờ của hai chúng ta giống như là đang ngoại tình… Ưm…”
Nhưng lời tức giận của Đường Tinh Khanh còn chưa nói hết, Đông Phùng Lưu lại tiếp tục hôn lên miệng của cô, nhẹ nhàng mút lấy cánh môi của Đường Tinh Khanh, một lúc lâu sau Đông Phùng Lưu mới buông cô ra.
Ánh mắt sâu lắng của Đông Phùng Lưu nhìn thẳng vào mắt của Đường Tinh Khanh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tinh Khanh, anh thích em.”
“Đoàng!”
Cả người Đường Tinh Khanh giống như bị sét đánh trúng, đầu óc nằm trong trạng thái trống rỗng, trái tim điên cuồng đập loạn lên, dường như đang vui mừng vì nghe thấy những lời này của Đông Phùng Lưu.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!