Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

CHƯƠNG 245: BÍ MẬT ĐẰNG SAU CÔ TA

Nếu quả thật là như vậy, thì người này làm như vậy vì mục đích gì? Người này tạo cho Nam Cường Thịnh một cảm giác như đang cố hết sức không để người khác tìm được Đường Tinh Khanh vậy…

Vì sao lại thế?

Nam Cường Thịnh không nghĩ ra, tình hình hiện nay không cho phép anh ta tốn quá nhiều tâm tư để suy nghĩ những điều khác, nếu không… sẽ làm lộ sự thật trước mặt Đông Phùng Lưu.

Đã có người cố gắng bày ra cục diện như vậy, thì anh ta cứ tiếp bước theo cục diện của người này thôi, vậy cũng bớt khiến anh ta phải lo lắng thêm một chuyện, không cần lo lắng Đông Phùng Lưu biết chuyện của Đường Tinh Khanh xong thì có thể phát bệnh mất.

Nam Cường Thịnh hơi trầm ngâm một lát, anh ta lắc đầu nói: “Tôi không biết, năm đó tôi cũng quen Đường Tinh Khanh lúc ở Mỹ, còn về chuyện của cô ấy, tôi cũng không cố ý đi thăm dò, nên không biết…”

“Vậy sao…” Đông Phùng Lưu tỏ vẻ tiếc nuối, thấy vậy, Nam Cường Thịnh không nhịn được chế giễu anh.

“Sao, lẽ nào cậu thích Đường Tinh Khanh? Lần đầu tiên thấy cậu để ý chuyện của người phụ nữ khác như vậy đó.”

“Đúng thì sao nào?” Đông Phùng Lưu nheo mắt, tỏ vẻ kiêu ngạo: “Tôi thích cô ấy đấy… Có điều, lúc trước nhìn thấy cậu ở bên cô ấy, chắc cậu với cô ấy không có quan hệ gì chứ?”

Thấy Đông Phùng Lưu lôi kéo thù hận đến chỗ mình, Nam Cường Thịnh nhanh chóng lắc đầu phủi sạch: “Không có chuyện này đâu, lần trước gặp tôi đã nói với cậu rồi, tôi và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường, không phải là kiểu quan hệ đó.”

Đồng thời, Nam Cường Thịnh cũng cười vui vẻ trong lòng, não Đông Phùng Lưu vốn đơ như khúc gỗ, rốt cuộc cũng đã thông suốt rồi, nếu anh đã bằng lòng thừa nhận mình thích Đường Tinh Khanh thì không lâu nữa bọn họ sẽ hòa hợp lại thôi.

Nghe thấy lời Nam Cường Thịnh nói, Đông Phùng Lưu thoả mãn gật đầu: “Không có thì tốt, nếu cậu thực sự thích cô ấy, thì cho dù cậu là anh em của tôi, tôi cũng sẽ không nương tay đâu.”

“Không có không có.” Nam Cường Thịnh vội vã xua tay, nói đến người mình thích, trong đầu anh ta không biết vì sao lại nhớ đến người kia, ý nghĩ trong đầu anh ta chợt lóe lên, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề nào đó: “Nói ra thì, cậu nghiêm túc hay chỉ vui đùa với Đường Tinh Khanh thôi? Tôi cảm thấy phía Doãn Thu Ngọc không dễ qua được đâu…”

“Đương nhiên là nghiêm túc, tôi giống người thích lấy chuyện tình cảm ra đùa sao?” Đông Phùng Lưu chớp mắt, nói với giọng có vẻ không vui: “Còn về phía Doãn Thu Ngọc… tôi sẽ tìm cơ hội nói rõ với cô ta.”

“Hy vọng là vậy.” Nam Cường Thịnh có vẻ miễn cưỡng bảo.

Không còn đề tài đối lập nhau như vừa rồi, hai người lại trở về trạng thái nói chuyện phiếm thông thường, bắt đầu trêu chọc nói đùa với nhau.

Hai người trò chuyện một lát, Nam Cường Thịnh tỏ vẻ có việc phải đi trước, Đông Phùng Lưu ngăn anh ta lại, thoáng không vui nói: “Đợi đã, tôi cũng muốn ra viện.”

Nam Cường Thịnh nhìn anh ngạc nhiên, hỏi: “Hôm qua cậu vừa mới vào, không ở trong viện một ngày đã sao?”

“Không được.” Đông Phùng Lưu không nói gì rút ống kim treo trên mu bàn tay ra, nói với vẻ không để ý chút nào: “Cũng không phải là vấn đề gì to tát, bệnh vặt kiểu này cần nằm viện sao?”

Nói rồi, đứng lên mặc quần áo chuẩn bị rời đi cùng Nam Cường Thịnh.

Nam Cường Thịnh có ngăn cũng không ngăn được, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nhìn anh thay quần áo, nhắc nhở: “Cậu không nghỉ ngơi cho khỏe thật ra cũng không sao cả… Chỉ là, về sau cậu cần phải cực kỳ chú ý, không thể cố gắng ép buộc để nhớ lại đoạn ký ức bị thiếu sót, nếu không… lần sau cậu còn có thể còn sống mà nhìn thấy tôi không, cũng không nói trước được đâu.”

Đông Phùng Lưu tự tin cười nói: “Yên tâm đi, tôi phúc lớn mạng lớn lắm.”

Thấy Đông Phùng Lưu căn bản không nghe lời anh ta nói, Nam Cường Thịnh lắc đầu bất đắc dĩ, từ trước đến nay Đông Phùng Lưu đều làm theo ý mình, muốn thuyết phục anh, không phải chuyện khó bình thường đâu. Không khuyên được, Nam Cường Thịnh cũng chẳng khuyên nữa.

Đợi Đông Phùng Lưu thay quần áo xong, bọn họ cùng rời khỏi bệnh viện.

Sau khi Đường Tinh Khanh về đến nhà, cả người cảm giác uể oải, cũng có lẽ là do đêm qua quá căng thẳng, nên bây giờ bình tĩnh lại, lại thấy mệt chết đi được.

Tắm rửa xong, Đường Tinh Khanh nằm lên giường ngủ, đợi lúc cô tỉnh lại đã là buổi tối, cô nghiêng đầu nhìn về một bên, phát hiện ra màn hình máy tính của mình đang sáng.

Đường Ngũ Tuấn có việc muốn tìm cô sao?

Đường Tinh Khanh vào toilet rửa mặt, lúc bước tới trước máy tính, nhìn thấy nụ cười đắc chí kia của Đường Ngũ Tuấn, thằng bé cười xấu xa nói: “Mẹ, hôm qua đi làm cảm giác thế nào ạ, có phải không có ai dám nói xấu sau lưng mẹ nữa không?”

Nghĩ đến những lời nói khó hiểu hôm trước Doãn Thu Ngọc nói với cô, đầu óc Đường Tinh Khanh nảy số cực nhanh, cô mở to mắt lườm con trai cục cưng của mình, mặt tỏ vẻ thẳng thắn sẽ được khoan hồng chống cự sẽ bị nghiêm trị và hỏi:”Đường Ngũ Tuấn, con hãy thành thật nói cho mẹ biết, có phải con làm gì Doãn Thu Ngọc không? Hôm đó cô ta nói với mẹ những lời rất kỳ lạ.”

Đường Ngũ Tuấn cười rất tự hào, đôi mắt sáng long lanh kia cực giống Đông Phùng Lưu, nói với Đường Tinh Khanh rằng: “Ngoài con trai cục cưng của mẹ ra tay giúp mẹ thì còn có thể là ai chứ, mẹ, có phải mẹ càng thêm yêu con rồi không? Có phải mẹ rất muốn thơm con không?”

Nhìn vẻ mặt tươi cười tinh ranh của Đường Ngũ Tuấn, Đường Tinh Khanh tức giận nói rằng: “Đừng có giả bộ, nói mau, rốt cuộc con làm gì cô ta mà tự nhiên cô ta lại dễ dàng bỏ qua cho mẹ như vậy.”

“Hí hí…” Đường Ngũ Tuấn cười rất gian trá: “Cũng không có gì, con chỉ gửi ảnh cô ta vụng trộm cho cô ta thôi, cảnh cáo cô ta nếu còn dám hãm hại sau lưng mẹ, con sẽ đóng gói tất cả đống ảnh kia cho bố thấy, cho cô ta khóc luôn.”

“Vụng trộm?” Đường Tinh Khanh sửng sốt, với chỉ số IQ của Đường Ngũ Tuấn, Đường Tinh Khanh trước giờ chưa từng nghi ngờ thằng bé sẽ nói nhầm.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận