CHƯƠNG 339: CHÂM DẦU VÀO LỬA
Dĩ nhiên Đường Tinh Khanh biết người kia là ai, nhưng mà cho dù hiện tại có nói cho Nam Cường Thịnh chẳng những không giải trừ nguy cơ cho tập đoàn mà ngược lại còn khiến sự việc trở nên phức tạp. Ngẫm nghĩ lại, Đường Tinh Khanh vẫn kiềm lại ý định muốn nói ra chân tướng.
“Tình hình bây giờ, tiền bồi thường phá hợp đồng vẫn chưa tới tay tập đoàn, nhưng tập đoàn lại phải tạm dừng tất cả các dự án đang tiến hành. Nếu kéo dài như vậy, tập đoàn chúng ta cũng phải tốn rất nhiều tiền trả cho việc phá hợp đồng. Dù sao trong thời gian ngắn cũng khó tìm được nhà cung cấp đáng tin tưởng. Chuyện bố trí quảng cáo càng không thể làm trong một sớm một chiều là xong.”
Đã nghiêm trong đến mức tập đoàn Đông Phùng sắp sụp đổ rồi.
“Nếu tập đoàn Đông Phùng đã rơi vào nguy cơ này, vậy thì nhà họ Doãn không thể nào khoanh tay đứng nhìn. Vả lại, họ cũng có quan hệ thông gia, cho dù chỉ là trên danh nghĩa .”
Mặc dù Đường Ngũ Tuấncảm thấy khó chịu với điều này nhưng âu cũng là thực tế. Hơn nữa cậu cũng tin đây là chuyện sau khi Đông Phùng Lưu mất trí nhớ, chắc chắn không phải làm thật.
Nam Cường Thịnh nghe thấy Đường Ngũ Tuấn nói vậy, càng buồn bực hơn: “Đám người kia á, chẳng khoanh tay đứng nhìn mà còn châm dầu vào lửa nữa.” Chưa bao giờ vẻ mặt Nam Cường Thịnh lại đầy oán hận như bây giờ.
“Gì vậy? Chẳng lẽ…”
Nam Cường Thịnh gật đầu: “Chẳng những họ không giúp đỡ mà ngược lại còn rút lại tiền từ tập đoàn Đông Phùng.”
“Sao bọn họ có thể làm vậy, chẳng lẽ nhà họ trơ mắt nhìn tập đoàn Đông Phùng sụp đổ ư? Vậy thì bọn họ cũng có ích lợi tương quan.” Đường Tinh Khanh thật sự không tài nào hiểu nổi.
Nam Cường Thịnh nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Không cần nghĩ cũng biết con mụ dtn kia nhúng tay vào rồi.”
Bây giờ Đường Tinh Khanh có chút hối hận vì đã nói quá lời với dtn rồi. Bản thân cô cũng không có ý kiến gì, nếu bởi vì cô mà làm liên lụy tới tập đoàn Đông Phùng, cô sẽ càng thêm áy náy.
“Vậy… Bây giờ nên làm sao đây?”
Nam Cường Thịnh lắc đầu. Thật sự anh ta cũng chưa nghĩ ra cách. Trước đây anh ta từng định liên lạc với nhà họ Doãn, nwhng đối phương không đồng ý gặp mặt anh.
Lúc này điện thoại của Nam Cường Thịnh đột ngột đổ chuông, anh ta lấy điện thoại ra xem tên người gọi, chân mày càng cau chặt hơn. Nếu không có gì bất ngờ, e là công ty lại chảy ra chuyện gì đó.
Nam Cường Thịnh nghe máy xong, bực dọc ném điện thoại lên bàn, ôm đầu ngồi lại sô pha.
“Anh rất mong bây giờ Đông Phùng Lưu lập tức tỉnh lại, cậu ấy nhất định sẽ có cách.”
Nhìn dáng vẻ Nam Cường Thịnh đã bị ép đến đường cùng rồi.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Đường Tinh Khanh lo lắng hỏi.
“Có mấy dự án hôm nay nhất định phải chạy, nhưng sau sự việc này, các bên liên quan đã bắt đầu thúc giục. Hừ, nếu là Đông Phùng Lưu còn ở đây, bọn họ làm gì có gan.”
Nam Cường Thịnh bất bình mắng: “Đám người kia, nghe nói Đông Phùng Lưu bị bệnh nặng, cả đám bắt đầu gây khó dễ. Em biết thủ đoạn của Đông Phùng Lưu rồi đấy, bình thường chèn ép bọn họ hết mức, đây là bọn họ đang trả đũa đấy.”
Cây còn chưa đổ mà khỉ đã bắt đầu làm loạn rồi.
Nam Cường Thịnh gượng đứng lên, chỉnh lại áo vest, lên tinh thần: “Bất kể thế nào cũng phải đi trao đổi với đám người này đã. Chuyện Đông Phùng Lưu đành nhờ vào em vậy.”
Nhìn Nam Cường Thịnh lảo đảo biến mất, Đường Tinh Khanh cũng rơi vào tuyệt vọng. Cô cầm lấy điện thoại trực tiếp gọi cho Tịch Song, tuy rằng cô biết mình có cầu xin cũng vô dụng, nhưng vẫn muốn thử một lần. Đáng tiếc lần này, ngay cả điện thoại Tịch Song cũng không tiếp.
Kể từ khi Tịch Song bắt đầu làm khó dễ với tập đoàn Đông Phùng, Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấncũng bắt đầu buồn phiền như Nam Cường Thịnh. Đường Ngũ Tuấngần như cày cả đêm, đấu với mấy cao thủ hacker, định tìm hiểu kế hoạch của Tịch Song.
Tuy nhiên dù cậu có thiên tài đến thế nào đi nữa, một người làm sao có thể đấu mới năm người. Huống chi công ty Tịch Song có bao nhiêu hệ thống phòng thủ xâm nhập, lần này Đường Ngũ Tuấnthật sự không thể làm gì được, chỉ biết ngồi ngẩn người nhìn màn hình máy tính với đôi mắt đỏ lừ.
Nam Cường Thịnh bận đến xoay mòng mòng ở tập đoàn, chuyện lần này còn chưa hoàn toàn bắt đầu, vậy mà tập đoàn Đông Phùng đã bị lỗ một số tiền lớn. Nếu không tính đến vốn lưu động quay vòng thì có nói tập đoàn Đông Phùng biến thành cái xác không hồn cũng đúng.
Trong cuộc họp hội đồng quản trị.
“Anh Nam Cường, mong anh chuyển lời yêu anh Đông Phùng mau chóng ra mặt giải quyết tình huống.”
“Đã đến lúc công ty đứng bên rìa sống chết, nhìn bề ngoài chỉ là tổn thất tài chính mà thôi, nhưng trên thực tế 90 % dự án hiện tại của công ty đều phải tạm gác lại, hơn nữa không thể thiếu vốn kéo dài được.”
“Nếu không tìm được nhà cung cấp hoặc nguồn vốn mới, căn bản không có khả năng giải quyết. Nhưng mà… Haizzz, ở bên ngoài đã đồn ầm lên về tình hình của anh Đông Phùng, ngay cả các ngân hàng lớn cũng như thể thương lượng với nhau, đều giữ im lặng với chúng ta.”
“Anh Nam Cường, anh luôn miệng nói anh Đông Phùng không có chuyện gì, nhưng tin đồn bên ngoài anh ấy đang sắp, sắp không trụ được rồi, điều này có thật không?”
Các cổ đông lớn nhao nhao lên tiếng, nhưng Nam Cường Thịnh ngồi ở vị trí của Đông Phùng Lưu chỉ đỡ trán im lặng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!