CHƯƠNG 351: SỰ IM LẶNG KHÁC THƯỜNG
“Thế thì đúng rồi, tôi cũng đang đợi Đường Tinh Khanh, anh hỏi nhiều cũng vô ích, hay là anh đang muốn bắt chuyện với tôi?” Phương Minh đỏ mặt, nghiêng đầu nói.
Dáng vẻ của cô nàng như thể đang nói chuyện với một người vô hình bên cạnh vậy.
Nỗi lo trong lòng Nam Cường Thịnh câu nói đùa của Phương Minh dập tắt, anh ta vô cùng hứng thú đánh giá lại cô nàng một lần nữa. Anh ta chống cằm, nghiêm túc nói: “Thú vị thật, cô Phương, mấy ngày không gặp, cô học được cách ve vãn luôn rồi à”
“Ve… ve, ve cái gì? Ve cái đầu anh ấy, anh…”
Vốn Phương Minh muốn trêu chọc Nam Cường Thịnh, dù sau Nam Cường Thịnh cũng là người tính tình ôn hòa đứng đắn, có lẽ trêu chọc anh ta rất thú vị. Thế nhưng hiển nhiên Phương Minh cũng là tay gà mờ, bị Nam Cường Thịnh nói lại một câu đã lúng túng rồi.
“Phương Minh, cô chỉ hợp cưỡi xe máy cầm dao phay thôi, ai lại đi học mấy thứ… ừm, thủ đoạn ve vãn này nhỉ?” Nam Cường Thịnh không bỏ qua cho Phương Minh, dù sao cô cũng rất ít khi thú vị như vậy.
Hơn nữa cứ im lặng tiếp thế này, chỉ sợ còn chưa đợi được Đường Tinh Khanh về Nam Cường Thịnh đã đi đời nhà ma rồi. Nguyên nhân đương nhiên là vì ngạt thở.
“Đồ khốn, quả nhiên là đồ cặn bã cùng một dạng với Đông Phùng Lưu.” Phương Minh tức giận giậm chân, dùng ánh mắt hình viên đạn trừng Nam Cường Thịnh. Nhưng nghĩ đến chỗ này là bệnh viện, Phương Minh liền kìm lại.
“Chà, lộ nguyên hình rồi, cứ như vậy, rất tốt. Mấy thứ ve vãn thì cô không cao tay bằng Doãn Thu Ngọc đâu.”
Bầu không khí giương cung bạt kiếm lại làm Nam Cường Thịnh cảm thấy thả lỏng hơn, hoặc có thể nói là bình thường hơn.
“Doãn Thu Ngọc? Con ả hay hoạnh họe Tinh Khanh ấy à? Ủa, trọng điểm không phải cái này.” Phương Minh trợn trừng mắt như thể vừa phát hiện ra bí mật quốc gia: “Anh làm sao biết con ả kia ve, ve vãn cao tay?”
Đúng là điểm chú ý kỳ lạ, có điều chuyện này quả thực rất dễ bị hiểu nhầm.
“Bởi vì lúc trước tôi từng nói chuyện với cô ta, loại phụ nữ này rất lẳng lơ, cứ nhìn thấy đàn ông là muốn trêu ghẹo. Khụ khụ, nhất là đàn ông độc thân hoàng kim mẫu mực như tôi đây. Tất nhiên tôi vẫn giữ vững được.” Nam Cường Thịnh đắc ý cười, không hề ngại ngùng chút nào.
“Mẫu mực? Đúng là ngại thay cho anh. Mà anh giải thích với tôi làm gì, đâu liên quan gì tới tôi.” Phương Minh đứng lên, đi đi lại lại trong phòng bệnh.
Đó là giải thích sao? Nam Cường Thịnh cũng không biết, có điều chắc là không tính là giải thích đâu nhỉ?
“Chẳng biết đùa gì cả. Cô Phương, về sau không ai thèm lấy cô cũng đừng trách tôi không dạy đấy.” Nam Cường Thịnh nhếch miệng cười, bắt tréo hai chân.
Kỳ lạ thật, đấu khẩu với cô nhóc Phương Minh này một hồi thế mà lại bớt lo lắng hơn rồi.
Đúng là khó tin.
“Không ai lấy thì đành chịu anh thôi…” Phương Minh quay lưng về phía Nam Cường Thịnh nói nhỏ, căn bản không định để Nam Cường Thịnh nghe thấy.
Con gái ai cũng giống nhau, Phương Minh cũng rất hay xoắn xuýt. Ai nói chị đại xã hội đen cưỡi xe máy cầm dao chém người thì không biết dịu dàng, thẹn thùng chứ?
Nam Cường Thịnh nghi ngờ ừ một tiếng.
“Đóng kịch câm xong rồi lại bắt đầu niệm chú hả? Có phải cô đang mắng sau lưng tôi không?” Nam Cường Thịnh mỉm cười. Do ngược sáng, bóng lưng Phương Minh trước cửa sổ thoạt nhìn như một bức họa. Nhìn ở góc độ này quả thực là rất đẹp. Ngay là kẻ hay soi mói như Nam Cường Thịnh cũng không thể phủ nhận.
“Thì mắng anh đấy, có ý kiến gì không?” Phương Minh đột ngột quay đầu, lần đầu tiên chân chính đối mắt với Nam Cường Thịnh.
Đôi mắt Nam Cường Thịnh sâu thẳm, tuy đen sẫm nhưng Phương Minh lại không hề cảm thấy nó trống rỗng, dường như còn chứa đựng rất nhiều, rất nhiều điều kín đáo.
Tóm lại, Phương Minh đã bị hấp dẫn.
Thật sự bị hấp dẫn sao?
Một giây!
Hai giây!
Ba giây!
Bốn giây!
…
Phương Minh nhẩm tính trong lòng, nhưng cuối cùng cô không thể kiên trì được nữa, bèn nghiêng đầu, tiếp tục nhìn cửa sổ, vờ như đang chăm chú xem khi nào Đường Tinh Khanh về.
Nam Cường Thịnh cũng nhẹ giọng ho vài tiếng, mỉm cười nhìn bóng lưng thon gầy mà thanh tú của Phương Minh. Cảm giác này làm cho anh ta thấy khá thoải mái.
Bầu không khí trong phòng bệnh lại lắng xuống, nhưng không hề giống cảm giác tràn đầy lo lắng, bất đắc dĩ và sặc mùi thuốc khử trùng của bệnh viện như trước kia. Sự im lặng này ẩn chứa những hy vọng, và sự rung động ấm áp nào đó.
Hai người im ắng mãi cho đến khi bóng dáng Đường Tinh Khanh xuất hiện dưới khu nhà nội trú.
“Này, cô ấy về rồi…” Phương Minh quay lại nhìn Nam Cường Thịnh rồi nói.
Nam Cường Thịnh gật đầu.
Dường như bầu không khí lại hơi thay đổi, có chút thất vọng. Có lẽ trong lòng hai người đều đang nghĩ, nếu Đường Tinh Khanh trở về muộn một chút, để sự im lặng khiến người ta thoải mái kia kéo dài lâu hơn thì tốt quá.
Sau khi khóc to một trận, mắt Đường Tinh Khanh vẫn còn hơi sưng, cũng suy sụp tinh thần. Nhưng Đường Ngũ Tuấn lại như trút được gánh nặng, trông nhẹ nhõm hơn nhiều so với lúc chạy ra khỏi bệnh viện.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tinh Khanh?” Phương Minh lấy lại giọng nói oang oang của mình, nhìn vẻ tiều tụy của Đường Tinh Khanh mà giật thót.
“Có phải con ả Doãn Thu Ngọc lại ức hiếp cậu hay không? Nó muốn chết à.” Phương Minh hiển nhiên rất phẫn nộ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!