Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ của tổng tài không dễ

CHƯƠNG 227: TRƯỚC ĐÊM BÃO TỐ

Sau khi Doãn Thu Ngọc rời đi, Đông Phùng Lưu nhìn Đường Tinh Khanh vẫn đứng im một góc không dám ngẩng đầu lên, thầm thở dài một cái, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi: “Em không sao chứ?”

Đường Tinh Khanh lắc đầu, lúc này cô mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Đông Phùng Lưu, biểu cảm nghiêm túc, ánh mắt lại vô cùng kiên định, cô nhìn Đông Phùng Lưu nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc, tôi muốn thôi việc.”

Vừa rồi cô đã nghĩ rằng, Doãn Thu Ngọc biết chuyện này rồi, nhất định sẽ không buông tha cho cô dễ dàng như thế, cô tiếp cận anh chỉ vì muốn tìm con trai về, không muốn làm mình mang tiếng xấu, đi trên đường lúc nào cũng bị người ta chỉ chỏ mắng nhiếc là kẻ thứ ba.

Cô không cần, cũng không muốn như vậy.

Thừa dịp mọi chuyện còn chưa vỡ lở, cô muốn rời xa Đông Phùng Lưu, chí ít kết cục sẽ không thảm đến vậy.

Nghe thấy câu này của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu mím môi, đồng thời anh cũng nghiêm túc lắc đầu, giọng điệu có chút kháng cự: “Em không thể đi, anh sẽ không nhận đơn thôi việc của em.”

“…”

Lại nữa rồi, tình cảnh giống hệt sáu năm trước.

Đường Tinh Khanh suy nghĩ trong lòng, Đông Phùng Lưu, tại sao anh lại cô chấp đến vậy, biết rõ sẽ không có kết quả mà…

Khi đó, Đường Tinh Khanh cũng muốn rời đi, Đông Phùng Lưu giữ thái độ kiên quyết không chịu để cô đi. Xem ra, lần này muốn rời đi, lại phải tốn rất nhiều công sức rồi đây.

Đường Tinh Khanh khẽ thở dài, giọng nói mang theo sự dứt khoát: “Đông Phùng Lưu, nếu tôi đã muốn đi, anh cản không nổi tôi đâu.”

“Không cản được cũng phải được, anh nhất định sẽ làm được!” Toàn thân Đông Phùng Lưu tỏa ra sự uy nghiêm mà những người có địa vị thường có, ánh mắt uy hiếp mọi người của anh khiến cô không nhịn được mà muốn lùi lại một bước.

Nhưng cô không thể.

Đường Tinh Khanh đứng thẳng lưng lại, cô không thể không phản kháng lại Đông Phùng Lưu: “Không tin chúng ta cứ đợi mà xem!”

Vẻ mặt đầy kiên quyết của Đường Tinh Khanh thực sự đã đâm một nhát dao rất sâu vào tim Đông Phùng Lưu, anh bước đến trước mặt Đường Tinh Khanh, đưa tay ra bóp lấy cằm cô, ép cô nhìn mình, mạnh mẽ nói: “Em không được đi, đây là mệnh lệnh!”

Đường Tinh Khanh giơ tay lên nắm ngược lấy cổ tay Đông Phùng Lưu, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt anh không chút nhượng bộ: “Bây giờ là xã hội chủ nghĩa tự do nhân quyền rồi, quyền lựa chọn nằm ở tôi, còn đến lượt anh hao tâm phí sức sao.”

“Coi như là vì anh, không được sao?”

Đông Phùng Lưu dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Đường Tinh Khanh, nói ra mang theo một tia nặng tình khó nói.

“…”

Đường Tinh Khanh bị câu nói của Đông Phùng Lưu làm chấn động, câu nói này của anh là thật hay giả đây?

Không phải không phải, nhất định là giả, mối quan hệ giữa hai người bọn họ không thể mờ ám đến thế được, không thể không nhắc tới trong chuyện này Đông Phùng Lưu có ảnh hưởng rất lớn, đều là vì anh mà bản thân cô mới bị Doãn Thu Ngọc hiểu lầm, mới có kết cục như ngày hôm nay.

Cô không thể tiếp tục ngốc nghếch như vậy nữa.

Đường Tinh Khanh dùng sức vặn tay của Đông Phùng Lưu ra, nét mặt lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc đừng đùa giỡn với tôi nữa, tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, chịu không nổi sự cất nhắc của tổng giám đốc đâu.”

Nói xong, Đường Tinh Khanh muốn đi vòng qua Đông Phùng Lưu rời khỏi nơi này.

“Anh không nói đùa đâu!” Đông Phùng Lưu đứng tại chỗ, đột nhiên cất cao giọng nói.

“…” Đường Tinh Khanh quay đầu liếc nhìn, sau đó vẻ mặt kiên quyết rời khỏi hiện trường vô cùng lộn xộn này.

Trong phòng rửa tay, Đường Tinh Khanh dùng nước rửa mặt, sắc mặt tái xanh, nhưng cô lại khó xử nhiều hơn.

Kiểu cuộc sống như vậy cô chịu đựng đủ lắm rồi, vì sao cô phải ở lại vì tên Đông Phùng Lưu ấy chứ, cô điên rồi sao?

Nhẫn nhịn thêm chút nữa, đợi tìm được con trai rồi, cô liền lập tức rời đi.

Ấy vậy mà, mọi chuyện lại chẳng được như ý nguyện, không biết từ đâu truyền đến một tin, nói rằng Đường Tinh Khanh có quan hệ với Đông Phùng Lưu, hai người thường làm chuyện mờ ám trong phòng làm việc hoặc phòng thư ký, còn nói Đường Tinh Khanh quyến rũ Đông Phùng Lưu, trước kia cố ý trang điểm xấu để thu hút sự chú ý của Đông Phùng Lưu.

Nói rằng Đường Tinh Khanh thấp hèn, một con đàn bà hèn hạ bước ra từ quán rượu, bởi vậy mới có dã tâm như vậy. Còn nói Đường Tinh Khanh chuyên môn làm những chuyện quyến rũ đàn ông như vậy, vậy nên mới có kinh nghiệm như thế.

Nói chung, chỉ qua một buổi chiều, những lời gièm pha về Đường Tinh Khanh đã lan truyền khắp công ty, còn có những kẻ hiểu chuyện chạy đến chỗ cô làm việc, vây xem cô, chốc chốc lại trêu chọc cô, sau đó lại thừa dịp trước khi Đông Phùng Lưu chưa đi ra ngoài, mau chóng rời đi.

Sắc mặt Đường Tinh Khanh đen lại, nhưng lại không tiện thể hiện ra ngoài, nếu như cô đứng ra giải thích, chỉ có thể chứng tỏ cô có tật giật mình, trước mặt thừa nhận chuyện này.

Vì vậy Đường Tinh Khanh chỉ có thể bị bọn họ âm thầm nói xấu sau lưng, chỉ vào cô trêu chọc cô.

Ngày này quả thực vẫn đến, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy!

Phòng làm việc của Đông Phùng Lưu nằm đơn độc ở tầng trệt, cũng chẳng có nhân viên nào ở đây, chuyện xảy ra lúc đó chỉ có cô và Đông Phùng Lưu, còn cả Doãn Thu Ngọc ba người ở đây, tin tức này truyền đi nhanh như vậy, Đường Tinh Khanh chẳng cần suy nghĩ cũng biết người đứng sau truyền tin này là ai.

Không ngờ vây cánh của Doãn Thu Ngọc ở công ty này cũng không tệ lắm, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đã có thể khiến chuyện này sôi sục trong công ty như vậy, trở thành câu chuyện ai ai cũng biết nhưng chẳng ai biết được sự thật ẩn chứa bên trong nó.

Cả một buổi chiều, Đường Tinh Khanh cũng chưa từng có lấy một giây sắc mặt tốt, cô ngồi ở vị trí của mình mà cũng không được yên thân, dường như chẳng có lúc nào được an tĩnh làm việc.

Cũng không biết Đông Phùng Lưu có phải đã biết chuyện này rồi không, cả chiều anh ở trong phòng làm việc không thèm ra ngoài, càng khiến những người phụ nữ này đến quấy phá.

Chẳng dễ dàng gì mới chờ được đến giờ tan ca, khi Đường Tinh Khanh đi thang máy lại bị một đống người biết chuyện vây xem, bọn họ đứng sau lưng Đường Tinh Khanh, chỉ để một mình Đường Tinh Khanh đứng ở phía trước.

Tiếng thì thầm tuy nhỏ, nhưng vẫn bị Đường Tinh Khanh nghe thấy, cuối cùng Đường Tinh Khanh không thể nhịn nỗi nữa, cô quay người lại nhìn đám người đang thì thầm sau lưng mình, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

Mấy đồng nghiệp nữ này bị Đường Tinh Khanh trừng mắt nhìn như vậy, lập tức ngừng bàn luận, cũng đồng loạt quay sang nhìn Đường Tinh Khanh, ánh mắt mang theo sự xem thường và khinh bỉ.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận