CHƯƠNG 273: TRỞ LẠI BÊN CẠNH ĐÔNG PHÙNG LƯU
Đường Tinh Khanh, em cho rằng em trốn thì anh không có cách nào tìm được em sao? Hừ…
Đông Phùng Lưu lạnh lùng lắc lư ly rượu vang trong tay, uống một hơi cạn sạch, sau đó đứng dậy nói với Nam Cường Thịnh: “Bắt đầu làm việc đi!”
…
Lại nói đến Đường Tinh Khanh bên này, sau khi trải qua lần Đường Ngũ Tuấn ương bướng ép hỏi trước đó, hễ rảnh rỗi thì thằng bé lại lấy danh nghĩa không đi làm mà gọi cho Đông Phùng Lưu để ép buộc mình, để mình đến công ty Đông Phùng Lưu làm, để cô và bố ruột hòa hợp.
Đường Tinh Khanh bị Đường Ngũ Tuấn thúc giục đến mức phiền muộn, cuối cùng ngay cả lời nói dối cũng lười soạn cho Đường Ngũ Tuấn nghe, chọn cách mặc kệ thằng bé.
Nhưng dù sao cũng là con trai của Đường Tinh Khanh cô, Đường Ngũ Tuấn nào có dễ gạt như vậy, cuối cùng, Đường Ngũ Tuấn uy hiếp nói: “Mẹ, nếu mẹ không chịu đi làm, vậy thì con sẽ đứng ra tìm bố, cho dù mẹ thu điện thoại di động của con cũng vô ích, đừng quên con còn có máy tính!”
“…”
Cuối cùng, Đường Tinh Khanh bị thúc giục không nhịn được, cô tức giận mắng: “Đường Ngũ Tuấn con im ngay cho mẹ, mẹ sẽ đi làm, nhưng mẹ đi làm chỉ vì không muốn ăn không ở không ở chỗ bố nuôi con, không phải vì muốn hòa thuận với bố con! Con đừng mơ tưởng nữa!”
Thấy Đường Tinh Khanh rốt cuộc cũng chịu thua, Đường Ngũ Tuấn cười hi hi đắc ý, nói: “Không sao, chỉ cần mẹ đồng ý đến công ty bố làm việc là được.”
Tuy nhiên, Đường Tinh Khanh thật sự sẽ đến công ty của Đông Phùng Lưu làm việc sao?
Đáp án là không đời nào.
Ngày hôm sau, biết được Đường Tinh Khanh muốn đi làm, Tịch Song nói: “Tại sao em lại muốn đi làm, ở chỗ của anh, anh hoàn toàn có thể nuôi hai mẹ con em, em không cần phải đi làm.”
So với điều này, việc Tịch Song lo lắng hơn chính là Đường Tinh Khanh có quay về tìm Đông Phùng Lưu hay không!
Đường Tinh Khanh lắc đầu nói: “Tôi có tay có chân, cũng không thể ăn không ở không, anh đừng ngăn cản tôi, nếu tôi không đi làm, Ngũ Tuấn sẽ lải nhải hoài!”
Nghe Đường Tinh Khanh nói, Tịch Song có chút trách cứ nhìn Đường Ngũ Tuấn, mấy ngày nay, thỉnh thoảng hắn cũng nghe được tiếng gọi bố từ Đường Ngũ Tuấn, sau đó luôn thúc giục Đường Tinh Khanh đến công ty Đông Phùng Lưu làm.
Bây giờ xem ra, Đường Tinh Khanh hẳn là đã bị Đường Ngũ Tuấn thuyết phục, trong lòng hắn nổi lên lửa giận, thật vất vả mới đưa được Đường Tinh Khanh đến đây, sao có thể vì chuyện nhỏ này mà khiến những cố gắng trước đó đều thất bại trong gang tấc.
Xem ra, phải tìm thời gian dạy bảo Đường Ngũ Tuấn mới được, tuy không vui nhưng sắc mặt của Tịch Song không lộ vẻ gì khác thường, ngăn cản: “Em đừng nghe Ngũ Tuấn, ngoan ngoãn ở nhà là được rồi, nếu em thấy chán thì có thể ra ngoài chơi với Ngũ Tuấn nhiều một chút.”
“Không được.” Đường Tinh Khanh cau mày từ chối: “Tôi muốn ra ngoài làm việc, tôi còn trẻ, thân thể khỏe mạnh tay chân đầy đủ, sao có thể ở nhà cả ngày chứ, tôi mặc kệ, tôi muốn ra ngoài làm việc, anh cản tôi cũng vô ích.”
Quan trọng hơn chính là cô không muốn ở nhà nghe Đường Ngũ Tuấn lải nhải nữa!
Lúc ở Mỹ, Tịch Song đã từng ngăn cản Đường Tinh Khanh ra ngoài tìm việc, cuối cùng, hắn vẫn lựa chọn thỏa hiệp. Đường Tinh Khanh là một người phụ nữ độc lập mạnh mẽ, muốn cô ấy ngoan ngoãn ở nhà thì thà giết luôn cô còn hơn.
Tịch Song hiểu rõ tính cách của Đường Tinh Khanh, nhưng nếu đây là ở Mỹ, hắn có thể tùy ý để Đường Tinh Khanh đi làm, nhưng đây là trong nước, lỡ cô lại chạy về bên cạnh Đông Phùng Lưu thì sao?
Thấy Đường Tinh Khanh kiên quyết, Tịch Song dò xét hỏi thăm: “Vậy em đi đâu làm việc?”
“Đương nhiên là chỗ cũ, tìm công việc mới thì mất thời gian lắm, phải thích ứng lại…” Đường Tinh Khanh vừa nói vừa liếc nhìn quan sát Đường Ngũ Tuấn, vừa len lén nháy mắt với Tịch Song, ý bảo hắn phối hợp với lời của mình.
Tịch Song vốn có chút tức giận về việc Đường Tinh Khanh muốn trở về công ty của Đông Phùng Lưu, thấy cô nháy mắt thì lập tức hiểu ra, cô muốn mình phối hợp diễn một tuồng kịch.
Biết Đường Tinh Khanh có ý khác, Tịch Song hiểu ý đáp: “Vậy được, em đã nói như vậy, anh đành tôn trọng ý kiến của em.”
“…” Đường Ngũ Tuấn cúi đầu chăm chú ăn bữa sáng, trong lòng nén cười đến mức nội thương.
Bà mẹ ngốc nghếch của mình, cho rằng chút động tác nhỏ mà mình không nhìn ra sao, được thôi, nếu cô muốn chơi trò lừa bịp, xem ai lợi hại hơn!
Đường Ngũ Tuấn thản nhiên ăn sáng xong, trước khi Đường Tinh Khanh ra khỏi cửa còn cười nói với cô: “Mẹ đi đường cẩn thận nhé, Ngũ Tuấn ở nhà chờ mẹ về, đừng quên kể với con về bố. Yêu mẹ, chụt chụt!”
“Yên tâm đi, có bố nuôi đưa mẹ con đến công ty, con ở nhà ngoan ngoãn đừng chạy lung tung, biết không?” Tịch Song ngồi xổm người xuống nói với Đường Ngũ Tuấn.
Đường Ngũ Tuấn nhẹ nhàng gật đầu, lộ ra miệng cười vui vẻ.
Thấy vậy, Đường Tinh Khanh và Tịch Song mới yên tâm ra cửa.
Trên xe, Tịch Song bình tĩnh hỏi Đường Tinh Khanh: “Em sẽ không đến công ty Đông Phùng Lưu làm thật chứ?”
Giọng nói bình thản, thực chất đang thử thăm dò Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh thả lỏng người dựa vào phía sau một chút, giọng nói vui vẻ: “Sao có thể, tôi vất vả lắm mới thoát khỏi bể khổ, đương nhiên sẽ không tự chuốc lấy khổ! Tôi thực sự chịu không nổi cả ngày Ngũ Tuấn lải nhải bên tai tôi, không có cách nào, đành lừa thằng bé nói tôi muốn đến công ty Đông Phùng Lưu làm.”
Nghe vậy, Tịch Song cúi đầu cười, hắn nhìn Đường Tinh Khanh qua kính chiếu hậu, hỏi: “Em đã lừa Ngũ Tuấn ra ngoài, vậy lát nữa em định làm thế nào, muốn đi đâu?”
“Ừm…” Đường Tinh Khanh trầm ngâm một chút, tối hôm qua cô đã suy nghĩ, vẻ mặt thành thật nói với Tịch Song: “Đương nhiên là đi tìm việc làm rồi, tôi trở về nghề cũ. Tôi nói rồi, tôi không thể ăn không ở không ở chỗ anh, bất kể nói thế nào tôi cũng muốn kiếm một ít tiền tiêu vặt.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!