CHƯƠNG 303. BỎ TRỐN BỊ BẮT LẠI.
Trước kia khi còn ở Mỹ bọn họ cũng từng lừa Tịch Song.
Biết ý của Đường Ngũ Tuấn, Đường Tinh Khanh sực tỉnh, cô mất hứng nhìn hai gã vệ sĩ, nói với giọng điệu rất không vui. “Được rồi, biết hai người khó xử rồi, hôm nay cứ thế thôi vậy.”
Nói rồi Đường Tinh Khanh quay vào trong, thuận tay đóng cửa lại.
Đồng thời cô cũng nhanh chóng trở về phòng, bởi cân nhắc đến an nguy của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh đặt Đường Ngũ Tuấn xuống liền vội vàng hỏi thằng bé, “Ngũ Tuấn, có phải con còn cách nào khác không, mau nói cho mẹ biết, hai mẹ con chúng ta có thể nhanh chóng đi gặp bố con!”
“Mẹ đừng vội.” Giờ phút này Đường Ngũ Tuấn trở về với vẻ bình tĩnh thường ngày, gương mặt cậu bé toát lên vẻ khôn khéo, “Cửa chính không đi được thì chúng ta có thể ra từ cửa sau, bình thường con ở nhà nhàn rỗi, từng ước lượng qua bố cục của căn nhà này.”
Đường Ngũ Tuấn nói rồi đắc ý cười: “Sát cửa sau là một cái nhà kho, rất ít người đi qua đằng đó, đợi lát nữa chúng đi từ đằng đó ra, con đảm báo chúng ta có thể đi mà không một ai biết, bố nuôi không thể bắt chúng ta lại được.”
Nghe Đường Ngũ Tuấn nói, Đường Tinh Khanh vui vẻ cười, cô nhìn con trai cưng của mình hân hoan nói: “Ngũ Tuấn, cũng may là có con! Nếu như không có con vừa nãy mẹ đã liều mạng với hai người đó rồi.”
“Ai bảo mẹ ngốc cơ…” Đường Ngũ Tuấn định cười giễu Đường Tinh Khanh, chợt nhớ ra bây giờ không phải là lúc nói cái này, cậu bé nghiêm mặt nói: “Đừng nói chuyện này vội, chúng ta mau xuất phát thôi, không còn kịp nữa rồi!”
“Được!” kế hoạch của Đường Ngũ Tuấn khiến cho Đường Tinh Khanh tràn đầy hy vọng và năng lượng, cô nhanh chóng hành động, bế Đường Ngũ Tuấn lên, lại mở cửa đi xuống lầu.
Lúc xuống đến dưới nhà, phòng khách không còn một ai, nhưng Đường Tinh Khanh vẫn không tự chủ được mà bước chân thật nhẹ, chỉ sợ làm hai người đang đứng gác ngoài cửa chú ý đến.
Xuống hết cầu thang, cô rẽ vào con đường nối thẳng đến cửa sau, Đường Tinh Khanh nhanh chóng bước đi dưới sự chỉ dẫn của Đường Ngũ Tuấn, tất cả đều tiến hành một cách thuận lợi, nhưng điều khiến Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn không ngờ nhất chính là…
Khi Đường Tinh Khanh đi được một nửa đường, cánh cửa đại sảnh đột nhiên bật mở, Đường Tinh Khanh không kịp trốn, bị người mở cửa bắt ngay tại trận.
Ngay tức khắc cả Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn đều thầm kêu lên, không xong rồi!
Nghe thấy tiếng mở cửa, Đường Tinh Khanh vốn định vọt lên núp sau cánh cửa, nhưng lại bị người mở cửa nhìn thấy, hắn ta nhìn thấy Đường Tinh Khanh định chạy, liền đuổi theo.
Vừa đuổi vừa hét lớn: “Tinh Khanh! Em định đi đâu?”
Đường Tinh Khanh nghe thấy giọng nói đó, liền thầm than, xong rồi!
Chủ nhân của giọng nói này chính là Tịch Song!
Tại sao anh ta lại quay lại, trước khi đi chẳng phải anh ta đã nói ra ngoài giải quyết công việc sao, sao lại quay về sớm vậy! Chưa được nửa tiếng!
Nghe thấy giọng Tịch Song, Đường Tinh Khanh biết mình không chạy nổi, cả người cô cứng đơ đứng nguyên tại chỗ, cũng không dám quay đầu lại nhìn Tịch Song.
Tịch Song nhanh chóng đuổi kịp cô, hắn ta chạy đến trước mặt cô, hơi thở rối loạn.
Nhìn thấy hai mẹ con Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn, gương mặt hắn ta có chút bất thường, ngữ điệu có chút khó chịu hỏi: “Hai người muốn đi đâu vậy?”
Gương mặt Đường Tinh Khanh cứng ngắc, giọng cô có chút mất tự nhiên nói: “Ừm… chúng tôi…”
Tâm trạng của Đường Tinh Khanh lúc này giống như tên trộm bị bắt quả tang tại trận, vô cùng xấu hổ. Trong lúc Đường Tinh Khanh đang do dự không biết nên làm gì, thì đột nhiên cánh tay cô bị Đường Ngũ Tuấn véo một cái, Đường Tinh Khanh nhìn Đường Ngũ Tuấn với vẻ hơi kinh ngạc, khi ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt của Đường Ngũ Tuấn, cô đột nhiên tỉnh táo lại.
Ánh mắt của Đường Ngũ Tuấn vô cùng kiên định, còn có chút lo lắng cho Đông Phùng Lưu.
Nhìn ánh mắt của Đường Ngũ Tuấn, Đường Tinh Khanh mới đột nhiên hiểu ra, đúng thế, tại sao cô lại tỏ ra như thể mình đang làm việc gì đó mờ ám vậy, bây giờ cô muốn ra ngoài, nhưng Tịch Song lại ra mệnh lệnh kỳ quái không cho cô ra ngoài. Bây giờ Tịch Song về lại ép hỏi mình là sao…
Vốn dĩ Đường Tinh Khanh còn cảm thấy có chút chột dạ, nhưng tại sao cô phải chột dạ cơ chứ, cô phải thắng thắn hùng hồn ép hỏi tại sao Tịch Song không cho phép cô ra ngoài mới đúng, tại sao lại lừa cô?!
Nhưng tình hình bây giờ rất gấp rút, Đường Tinh Khanh phải nhanh chóng đến bệnh viện thăm Đông Phùng Lưu, cô không có thời gian đứng đây đôi co với Tịch Song như hồi ở Mỹ đâu!
Ngay lập tức, Đường Tinh Khanh nghiêm mặt, tỏ ra cứng rắn nói: “Bây giờ tôi muốn ra ngoài một chuyến, làm phiền anh nói với hai người đứng ngoài, để tôi đi.”
“Em muốn đi đâu?” Vẻ mặt của Tịch Song có vẻ kì dị, tuy rằng hắn ta cố gắng tỏ ra bình thường nhưng Đường Tinh Khanh vẫn có thể nhìn thấy thứ đang giấu trong mắt hắn ta.
Tuy không biết thứ đó là gì, những trực giác nói cho Đường Tinh Khanh, Tịch Song đang giấu cô chuyện gì đó.
Nhận ra điều này, Đường Tinh Khanh cảm thấy thoải mái hơn nhiều, vẻ mặt cô có hơi khó chịu, nhưng vẫn nói thẳng, “Bây giờ tôi muốn đến bệnh viện thăm Đông Phùng Lưu, Tịch Song, tôi không biết tại sao anh phải nói dối tôi, cũng không biết tại sao anh lại ra mệnh lệnh như thế, nhưng bây giờ tôi không có thời gian để đôi co với anh. Tịch Song, tôi muốn ra ngoài!”
Nói rồi, Đường Tinh Khanh kiên quyết quay đi, bế Đường Ngũ Tuấn định ra ngoài.
Nếu như Tịch Song đã quay về vậy thì cô không có lý do gì để đi cửa sau nữa rồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!