Chương 883:
Lãnh Dục gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ hưng phấn không thể che giấu: “Có chiến khí phải thăng được Đồng Sênh trong cuộc thi lần này!”
con nhất định Tôi bật cười: “Đông Sênh không thể bị đánh bại dê dàng như vậy đâu.”
“Mẹ, mẹ thiên vị Đồng Sênh! Tuy rằng Đồng Sênh và con đều là con trai của mẹ, nhưng bất kể như thế nào thì mẹ cũng đừng tỏ ra thiên vị rõ ràng như vậy chứt”
Tôi không cần phải lo lắng về việc Lãnh Dục sẽ giống như những đứa trẻ khác, vì tranh giành sự yêu thương mà làm tổn thương anh chị em của mình Ngoại trừ gặp phải một số vấn đề trong tình yêu, về những phương diện khác, Lãnh Dục rất trưởng thành và lạc quan. Bên cạnh đó, mối quan hệ giữa thăng bé và Đồng Sênh vô cùng tốt.
“Vẫn là Đồng Sênh của mẹ tốt hơn, ha ha ha” Vậy nên tôi có thể tùy tiện nói đùa với thăng bé.
Lãnh Dục xụ mặt. Dáng vẻ xụ mặt của thắng bé trông đáng yêu biết bao nhiêu. Tôi bóp mặt thăng bé, thăng bé lập tức thả lỏng gương mặt, cười toe toét đẩy tôi ra.
Dù thăng bé có chiều cao tương đương với cha mình, nhưng trước mặt tôi, nó vân là một đứa trẻ.
Làm ãmTmột hồi thì cũng đã muộn rồi. Trong vòng một tuần này, những người đáng lẽ phải đuổi đi, cơ bản Lãnh Mạch hẹp hòi đã đuổi đi hết. Nếu không đuổi được thì cũng không cho phép tôi trao đổi gì nhiều với bọn họ. Chỉ có thời điểm ăn cơm ban ngày.
mới có thể trông thấy mấy người Si Mị, Dạ Minh, Bạch Hổ. Cuối cùng Bạch Hổ tức giận bỏ đi, nhưng thầm nói với tôi răng anh ta sẽ quay lại gặp tôi.
Lãnh Dục trở về dinh thự của mình. Sau khi lớn lên, Lãnh Mạch đã xây một cung điện bình thường cho thăng bé cách không xa cung điện của nhà vua, không bät mät nhưng cũng không tệ. Lãnh Mạch nói với Lãnh Dục răng nếu thăng bé muốn cải thiện cuộc sống của mình thì chỉ có thể dựa vào chính đôi tay của mình.
Sau khi trưởng thành, Lãnh Dục bắt đầu làm việc với Lãnh Mạch. Tôi nghe bọn Hàn Vũ nói, Lãnh Mạch không vì thân phận hoàng tử của thăng bé mà cho nó một công việc và cuộc sống thoải mái, ngược lại yêu cầu thăng bé bắt đầu với công việc của một binh lính bình thường khó khăn nhất, đối xử với thằng bé một cách cực kỳ nghiêm khăc so với những người khác.
Lãnh Dục cũng khá hiếu thắng. Trong một khoảng thời gian ngăn, bằng năng lực của bản thân, thăng bé đã trở thành một trong những chàng trai có năng lực tốt nhất trong Minh Giới Bây giờ Lãnh Mạch vẫn không để cho Lãnh Dục trở thành phiên vương hay đại soái của thuộc hạ anh mà sắp xếp để Lãnh Dục đến Phòng Tư Pháp rèn luyện.
“Mẹ, con phải về rồi, ngày mai gặp lại” Lãnh Dục chào tạm biệt tôi.
“Mau trở vê đi” Tôi có phân không nỡ.
Lãnh Dục thoáng cái đã biến mất.
“Em vừa đến, Lãnh Dục đã bắt đầu coi trời bằng vung rồi, nói cho cùng là em quá nuông chiêu nó”
Lãnh Mạch hung dữ nhìn tôi, nhưng giọng điệu lại rất ngọt ngào.
Tôi cười: “Con trai của mình thì nào có thể không chiêu chuộng được chứ”
Không thể không nói, trước khi qua đời, tôi rất lo lăng Lãnh Mạch không thể chăm sóc tốt cho Lãnh Dục. Dù sao thì tính cách lạnh lùng của anh rất có thể ảnh hưởng đến tương lai của Lãnh Dục. Nhưng hiện tại có vẻ như tôi đã lo lắng quá nhiều rồi.
“Nhưng mà quên đi, nể mặt một người cha siêu cấp như anh, hôm nay em sẽ không cãi nhau với anh”
Tôi cười toe toét nhìn anh.
Lãnh Mạch dừng lại, cong môi ôm lấy eo tôi: “Từ nay về sau, gia đình chúng ta cuối cùng cũng đoàn tụ, anh cũng có thể thoải mái mà không cần phải quản con nữa, đều giao hết cho em.”
Đúng vậy, cuối cùng, đã đoàn tụ…
“Lãnh Mạch, anh lười biếng quá. Chuyện giáo dục con cái, anh và em có trách nhiệm như nhau đó, biết chưa?”
“Được, cùng nhau giáo dục, chúng ta cùng nhau.”
“Ừm!”
Cảm giác khi quay lại thực sự không quá tốt.
Buổi tối, khi Lãnh Mạch tắm rửa xong rồi ra ngoài, tôi đang nắm trên chiếu tatami và nhìn ngắm bầu trời đêm qua cửa sổ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!