Chương 97: Máu của tôi “Đưa đao cho tôi, để tôi làm” Thư Chấn vươn tay ra với tôi.
Tôi gật gật đầu, đưa đao cho ông ấy, trong lúc đó không cẩn thận chạm phải lưỡi đao, cắt vào ngón trỏ, máu chảy ra rơi trên đao băng, tôi ôm lấy tay kêu lên.
Sau đó, trên thân đao, đột nhiên máu của tôi nhuộm cả cây đao!
Tôi chỉ bị cắt một vết nhỏ thôi, chỉ dính một giọt máu rất nhỏ lên trên, cái này…
Đao băng lúc này, đã biến thành một cây đao màu đỏ tươi, nhìn trông vô cùng quỷ dị.
Mà lúc này Thư Chấn cũng nâng cây đao màu máu lên dùng sức bổ về phía cái cây.
Điều kì lạ khiến người khác kinh ngạc đã xảy ra, đao băng đó, chỉ là một cây đao bằng băng, thế mà lại chặt đứt thân cây.
Đại thụ che trời, dần dân nghiêng sang, đổ sụp xuống.
Bầu trời đột nhiên nổi sấm, sấm sét dường như lướt qua ngay bên tai chúng tôi, tiếng sấm đầy trời, chấn động màng nhĩ.
“Máu của cô…” Hàn Vũ nhìn tôi, bộ dạng suy nghĩ sâu xa: “Thật thú vị.”
Lãnh Mạch cũng đang nhìn tôi, hình như anh ta cũng không ngờ rằng máu tôi có thể khiến đao băng sắc bén tới như vậy, càng im lặng hơn.
“ÔI” Ma đói đột nhiên ngửa lên trời gào thét, thêm cả tiếng sấm, có một con ma đói há miệng cắn lên tường băng, tường băng của Lãnh Mạch, lại bị cắn ra một cái lỗi Những con ma đói khác cũng làm theo, không biết làm sao, những con ma đói này cứ như được tiêm tiết gà vậy, bắt đầu tấn công mãnh liệt, tường băng bắt đầu vỡ ra.
“Chuyện gì vậy?” Tôi quay đầu nhìn Lãnh Mạch: “Sao lại trở nên như vậy?”
“Những con ma đói này bị kích thích”
Hàn Vũ nói: “Thứ có thể kích thích được ma đói, chỉ có đồ ăn ngon”
“Kích thích?” Tôi nhìn thấy mèo đen ở trong hố: “Đúng rồi! Có phải xác của mấy con mèo đen này không? Còn có gạo nếp bên trong nữa”
“Không phải.” Hàn Vũ phủ định: “Mèo đen đã chết rồi, xác đã sạch sẽ, đối với ma đói mà nói, không có sức hấp dẫn gì cả, mà lúc trước ma đói còn chậm chạp, có nghĩa trước đó chúng ta cũng không mang theo cái gì có thể thu hút được ma đói, thứ này chắc chắn là mới có, từ đó đoán được…”
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn ngón tay tôi, còn có đao băng trong tay Thư Chấn nữa.
“Mọi người, không phải nói, là máu của tôi kích thích mấy con ma đói này nhé?” Tôi nhìn Lãnh Mạch cầu cứu, mà biểu cảm của Lãnh Mạch lại khẳng định phán đoán của tôi, hơn nữa trên mặt anh ta còn mang ý sâu xa mà tôi không hiểu, cứ vậy mà nhìn tôi.
Đều đang nhìn tôi, cứ như tôi biến thành quái vật vậy.
“Máu ở ngón tay tôi có vấn đề gì đâu, tôi đã cầm máu lại rồi… Tôi sắp khóc rồi, đưa ngón tay cho mọi người nhìn, một vết thương rất nhé rất bé, mắt thường gần như không nhìn thấy, hơi nữa đã ngừng chảy máu từ lâu rồi: “Những con ma đói này không thể vì một giọt máu của tôi mà phát cuồng như vậy chứ?”
Lúc đang nói chuyện, tường bằng của Lãnh Mạch vỡ thành mảnh nhỏ, ma đói phát điên xông về phía chúng tôi.
Bây giờ không phải lúc thảo luận về máu của tôi, mà là nên bảo vệ tính mạng thế nào!
Ở một bên…
“Đội trưởng, cứu mạng với!” Một bên khác là những cảnh sát còn lại đang đối mặt với bốn con ma đói, còn có Thư Chấn.
“Sợ cái con khỉ! Mạnh mẽ lên cho tôi!
Lấy súng của mấy cậu ra, đem những cái mà các cậu học ra! Có gì đáng sợ hả! Cùng lắm thì chết! So với việc đợi bị chúng cắn chết, còn không bằng cố gắng hết sức mình! Cố gắng mới có một con đường sống!” Thư Chấn nắm chặt súng trong tay bản vào con ma đói gần nhất.
Lời này của ông ấy đã nhóm lên hi vọng trong lòng những cảnh sát còn lại, những cảnh sát kia cũng không còn bộ dạng tuyệt vọng nữa, lũ lượt lấy súng ra, đối đầu với mấy con ma đói.
Lãnh Mạch giết chết hai con ma đói, hai con ma đói hồn bay phách tán biến mất trong không khí.
“Ôi” Hàn Vũ đứng bên cạnh tôi, vô cùng nhàn nhã: “Nếu không phải vì thế giới loài người này, những con ma đói bị điều khiển không hề có một chút lí trí này, có một trăm con tới cũng chẳng phải đối thủ của Lãnh lão đại: “Tại sao? Ở thế giới loài người thì làm sao?” Tôi vừa căng thẳng quan sát trận chiến xung quanh, vừa hỏi Hàn Vũ.
“Ở thế giới loài người, người như Lãnh lão đại sẽ bị hạn chế sức mạnh, để không quấy nhiễu tới thế giới loài người, sức mạnh của Lãnh lão đại bị hạn chế chỉ còn một phần thôi, thêm cả thân phận đặc biệt của Lãnh lão đại, thực ra sức mạnh mà cậu ta sử dụng còn chưa tới một phần, hơn nữa còn không thể sử dụng rất nhiều kĩ năng, cho nên mới phải mất nhiều tời gian ở trong thôn để đối phó với ma đói như vậy”
Tôi còn nhớ Lão Quỷ trước đây từng nói, sức mạnh của Lãnh Mạch và Dạ Minh bị hạn chế chỉ còn một phần.
Tôi không biết năng lực của Lãnh Mạch mạnh tới mức nào, mạnh tới mức một phần cũng không thể sử dụng.
“Đáng tiếc, cô vẫn chưa điều khiển được cậu ta, nếu không, cậu ta có thể tùy ý sử dụng sức mạnh của mình mà không bị hạn chế” Hàn Vũ đột nhiên mở miệng.
Tôi ngây ra: “Tôi điều khiển anh ấy? Có ýgÌ?
Hàn Vũ nhìn tôi: ‘Không phải cô là người kí khế ước với cậu ta à?”
Tôi vẫn không hiểu ý của anh ta, ngây ngốc gật đầu: “Đúng vậy, thế….thì làm sao?”
“Lãnh lão đại không nói gì với cô à?”
Hàn Vũ thấy rất kì lạ: “Người kí kế ước rất khó xuất hiện, nhưng một khi xuất hiện thì có nghĩa là, một nhân vật lớn nào đó ở Minh giới, sau này có thể làm tất cả mọi việc ở thế giới con người mà không bị hiệp ước của Minh giới ràng buộc, đây là điều mà mỗi đại nhân đều mong muốn”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!