Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Võ Đạo Đại Tông Sư - Lâm Huyền

“Ta thế này xem như là xuyên qua, hay là sống lại nhỉ…”
Lâm Huyền xoa bóp huyệt Thái Dương của mình, kí ức vừa mới được dung hợp quả thật không dề tiêu hóa chút nào.
Trước khi sống lại, thời đại Mạt Pháp của Lâm Huyền đã lụn bại tới tận cùng, dù cho là ba trời chín cõi, hay ngàn dặm bát hoang thì nguyên khí đất trời cũng đã khô cạn gần hết.
Khi đó, chín vạn tiếu thiên thế giới đã hơn một vạn năm không xuất hiện thêm võ giá mới nào, ngay cả ờ ba trăm đại thiên thế giới, số lượng võ giả cũng không vượt quá mười vạn.
Thời đại huy hoàng người người tu luyện đã trở thành lịch sử.
Vì để bảo tồn truyền thừa của Võ Đạo, tám vị đại đế còn tồn tại trên đỉnh Chúng Thần đã tìm đến Lâm Huyền.
Lâm Huyền có một bản lĩnh nghịch thiên, bất cứ chuyện nào đã in vào đầu của hắn thì cả đời này cũng sẽ không bị quên đi.
“Tám tên súc sinh này, tận một triệu ba ngàn vạn bản bí tịch, muốn làm đầu ta nổ tung chắc?”
Tám vị đại đế vận dụng bí pháp, khầc tất cả bí tịch Võ Đạo thu thập được trong vòng mười vạn năm qua ở Thần Sơn vào đầu Lâm Huyền.
Nhưng giữa chừng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì tu vi của Lâm Huyền quá thấp nên lúc truyền thừa chấm dứt, hắn không chống đỡ nổi… mà chết.
“Người khác sống lại, cùng lắm cũng chí trớ lại lúc bản thân còn nhỏ, thế mà tới lượt ta thì lại về tới tận một trăm triệu năm trước, thời đại Vạn Tôn Vấn Thiên.”
Vạn Tôn vấn Thiên là thời đại hưng thịnh nhất của Võ Đạo, nó hoàn toàn tương phản với thời đại Mạt Pháp, khẳp đất trời đều chứa đầy nguyên khí nồng đậm, ngay cả người có tư chất kém cỏi nhất, chỉ cần chăm học khổ luyện thì cũng có thế trở thành kẻ mạnh.
Thời đại này đã sinh ra mười vạn Chí Tôn, ngay cả Thiên Đạo cũng phải cúi đầu xung thần!
Nói thông tục chút thì, đây là thời đại mà Chí Tôn ở khắp nơi, Đại Đế còn không bằng con chó.
“Sống lại về thời đại này, thật sự là quá may mắn cho ta!”
Lâm Huyền hít sâu một hơi, nguyên khí nồng
đậm khiến cả người hắn chỗ nào cũng thoải mái như được tắm trong gió xuân.
“Đời trước ta khát vọng tu hành nhưng không thể, đời này, ta nhất định phải sống thật tuyệt vời!”
Lâm Huyền còn đang dâng trào cảm xúc thì bổng nhiên, một tiếng nố vang lên bên tai hắn.
“Rầm!”
Lâm Huyền ngưng nhớ lại, nhìn chiếc cửa lớn trước mặt bị người khác đá văng, ngoài cửa là một thanh niên ăn mặc sang trọng, trên tay áo có thêu hình rồng, mặt mày hung dữ.
“Lâm Huyền, đã qua ba ngày rồi, chuấn bị tốt tiền chưa?”
Lâm Huyền nhớ ra, đời này, hắn là nô bộc quét tước ở Tàng Kinh Các trong Kiền Long Tông, ngày thường hay bị một tẻn đệ tử ngoại môn tên là Hồ Tông bẳt nạt, mỗi tháng hắn chỉ có bốn ngân tệ đế tiêu vặt nhưng tới ba ngân tệ là đã bị Hồ Tông cướp đi rồi.
Tháng này, trưởng lão phụ trách phát tiền tiêu vặt ra ngoài rèn luyện, tiền tiêu vặt phải dồn đến tháng sau mới phát, nhưng Hồ Tông lại không nói lý lẽ, thấy Lâm Huyền không lấy được tiền ra thì hành hung hắn một lúc rồi tuyên bố, nếu ba ngày sau
Lâm Huyền còn không có tiền thì sẽ lại tiếp tục đánh hắn.
Lâm Huyền bị vũ nhục như thế, lại không thể báo thù, uất ức quá nhiều nên đã đâm đầu tự tử trong Tàng Kinh Các.
Lâm Huyền xoa trán mình, vẫn còn đau thấu xương.
“Bị người ta đánh thì đâm đầu tự tử, đúng là hèn nhát!”
‘Thôi, nếu ta đã chiếm dụng thân thể của ngươi rồi, ta đành giúp ngươi báo thù vậy!”
Người đá cửa đúng là Hồ Tông đã đánh Lâm Huyền, hắn bước tới trước mặt Lâm Huyền.
“Lão tử nói chuyên với ngươi đấy, tiền đâu? Hay là ngươi còn muốn bị đánh nữa?”
Lâm Huyền nhếch miệng cười, tuy rằng căn cơ thân thể này có hơi kém, thậm chí còn chưa đạt được cảnh giới nào, nhưng hấn vần vô cùng tự tin rằng hắn có đú một ngàn loại phương pháp khiến cho Hồ Tông phải kêu cha gọi mẹ.
“Hồ Tông, tháng nào ngươi cũng lấy của ta ba ngân tệ, đã mượn được ba năm lẻ sáu tháng, tống cộng một trăm hai mươi sáu ngân tệ, ngươi định
Thấy Lâm Huyền chất vấn như thế, Hồ Tông chợt run người.

Nhấn Mở Bình Luận