Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Võ Đạo Đại Tông Sư - Lâm Huyền

Hắn đi tới trước cổng chính, quả nhiên từ khe hở nơi cổng vươn ra một lưỡi dao mảnh, đang cạy mở chốt cửa, ngoài cửa truyền đến hai giọng nói.
“Hồ Tông, ngươi xác định tiểu tử kia ở bên trong? Xông vào Tàng Kinh Các ban đêm là tội lớn đấy!”
“Trương Phong đại ca, ngươi yên tâm, Lâm Huyền là nô bộc phụ trách quét dọn, ban đêm phải quét Tàng Kinh Các, chắc chắn đang ở bẽn trong.
Lâm Huyền khẽ nhíu mày, thế mà lại là Hồ Tông hắn đánh chạy lúc sáng.
“Hồ Tông, ta nói này, một tên nô bộc không có tu vi cũng có thể đánh ngươi thành đầu heo, đúng là ném hết mặt mũi của người ngoại môn chúng ta!”
“Tên tiếu tứ Lâm Huyền này có chút kỳ lạ, Trương Phong đại ca, ngươi phải cẩn thận đấy!”
“Hừ! Trương Phong ta chính là võ giả Luyện Thể tầng bốn, lẽ nào không dạy dổ được một tên nô bộc không có cảnh giới? Đúng là nực cười!”
Lâm Huyền đã nghe rõ, hôm nay Hồ Tông bị hắn đánh không cam lòng nên tìm người tới giúp đỡ.
Hẳn cười khẩy trong lòng: “Luyện Thể tầng bốn à? Vừa khéo bắt ngươi tới luyện tay một chút!”
“Rẳc rắc!1
Cửa vào Tàng Kinh Các bị cạy mở, chậm rãi đấy ra, Hồ Tông cẩn thận từng li từng tí bước vào.
Lảm Huyền đã đợi sẵn từ lâu, lắc mình đi tới trước mặt Hồ Tông, siết chặt nám tay, đấm thẳng vào huyệt Khí Hải nơi bụng Hồ Tông.
Lần đánh nhau trước, Lâm Huyền đã rõ mệnh môn của Hồ Tông như lòng bàn tay, hôm nay ra tay là một kích trí mạng.
“Lâm Huyền!”
HỒ Tông hoáng sợ hét lên, chưa kịp vận chuyến nguyên khí đã bị đánh trúng mệnh môn.
Hôm qua Lâm Huyền không phải là võ giả đã có thế đánh Hồ Tông kêu cha gọi mẹ, hôm nay hắn đã đạt đến Luyện Thể tầng ba, một quyền này gần như muốn mạng của Hồ Tông.
HỒ Tông há hốc miệng, phun máu tươi bay ra ngoài ba thước.
Lâm Huyền đứng ở cửa lớn, ánh trăng ngoài cửa rơi trên người hắn, toát lên vẻ uy vũ không nói nên lời.
Hân híp mắt, nhìn thanh niên đứng yên trước
mặt.
Người này lớn hơn Hồ Tông chừng hai tuổi, đang mặc đồng phục của đệ tử ngoại môn, bên trong treo một thanh loan đao.
Đệ tử ngoại môn Càn Long Tông, Trương Phong.
Trương Phong răn dạy Hồ Tông đang nằm rên đau đớn bên cạnh: “Cả tu vi của địch nhân như thế nào cũng không biết rõ, đồ đần!”
Hẳn dò xét Lâm Huyền: “Nô bộc Luyện Thế tầng ba? Lúc nào thì Tàng Kinh Các tàng long ngọa hố như vậy rồi hả?”
“Ngươi cũng biết hê có nửa phần tu vi sẽ không được ờ lại Tàng Kinh Các lâu dài nhỉ?”
Trong lòng Lâm Huyền rét run, vậy mà kẻ trước mắt lại làm kẻ ác cáo trạng trước.
Dựa theo quy củ của Càn Long Tông, trong Tàng Kinh Các chỉ cho phép nô bộc không có bất cứ tu vi gì ngủ lại quét dọn, không có tu vi sẽ không thể học trộm công pháp và võ kỹ trong Tàng Kinh Các.
Trương Phong muốn áp đáo Lâm Huyền trên
khí thế, Lâm Huyền sẽ không đế hần được như ý.
“Trương Phong, dù các trưởng lão có biết được chuyện ta giấu diếm tu vĩ, tối đa cũng chỉ phế bò tu vi, trục xuất khỏi tông môn.”
“Nhung ngươi và Hồ Tông lẻn vào Tàng Kinh Các trộm sách ngay trong đêm khi chưa được cho phép, ngươi cũng biết tội sao mà đúng không?”
Hắn vừa nói xong, sắc mặt Trương Phong lập tức thay đối, ké trộm sách, chết!
Hần biết chuyện này hết đường chối cãi, nếu bị trưởng lão biết rõ, chắc chắn kết cục của hắn và Hồ Tông sẽ thê thảm hơn Lâm Huyền gấp trăm lần!
Hiện tại hắn hận chết Hồ Tông, hắn nhận của Hồ Tông một trăm ngân tệ tới lấy mạng Lâm Huyền. Vốn tưởng chỉ là chuyện dễ dàng, không ngờ Lâm Huyền trong miệng Hồ Tông lại không phải người bình thường không có tu vi!
“Nếu như chúng ta đều có chứng cứ phạm tội của đối phương, không ngại bàn một chút…”
Chưa kịp dứt lời, Trương Phong bất ngờ bùng nổ, bước về phía trước, tay phải nắm chặt chuôi đao bên hông, chém một tia sáng về phía yết hầu của Lâm Huyền.
Khí thế mênh mông bộc phát từ trên người
Trương Phong.

Nhấn Mở Bình Luận