Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Võ Đạo Đại Tông Sư - Lâm Huyền

“Ầm!”
Nắm đấm của Lâm Huyền nặng nề rơi xuống ngực Trương Phong, ngực hắn lập tức lõm xuống dưới!
“Rẳc rắc!1
Tiếng xương nứt vang lên rõ ràng, Trương Phong phun máu tươi đến tận Hồ Tông bên cạnh. Hắn đau đớn nẳm cố mình nhưng lại không phát ra được một tiếng nào.
Lâm Huyền vẫn đứng thẳng đầy kiêu ngạo, hắn nhìn nầm đấm của mình, quay lại chỗ vừa tung ra một quyền kia.”
“Lực lượng sáu trăm cân!”
Thần Đạo Công Pháp rèn luyện ra nguyên khí, mang lại cho Lâm Huyền lực lượng gấp đỏi võ giả cùng cánh giới.
Nếu như Lâm Huyền bố sung thêm một quyền nữa, Trương Phong đã là người chết rồi.
Đối chiến với cường giả cao hơn mình một cảnh giới còn dẻ hơn cả đánh chó.
Lâm Huyền đi tới trước mặt Trương Phong, Trương Phong hoảng sợ bò về phía sau.
“Không được… Giết ta… Không được!”
Trương Phong ngoài mạnh trong yếu gào rú: “Ta là đệ tử ngoại môn, nếu như ngươi giết ta, tông
môn tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!’
“Ồn quá!”
Lâm Huyên giấm một cước lên vết thương lõm xuống trên ngực Trương Phong, Trương Phong lại phun ra một ngụm máu tươi.
Lâm Huyền không che giấu sát khí của bán thân, nếu không phải hôm nay hắn liên tục đột phá, e rằng hiện tại người chết chính là hắn.
Giết hay không giết? Lâm Huyền lọt vào trong hai câu hỏi khó.
Không giết, Trương Phong rất có thế sẽ giống như HỒ Tông, tìm võ giả mạnh hơn đến báo thù cho mình.
Giết, ngoại môn bất ngờ thiếu đi hai người, chắc chắn tông môn sẽ điều tra nghiêm ngặt, làm sao để vượt qua kiếm tra đây?
Trong đầu Lâm Huyền vang lên lời nói vang vọng khắp chân trời khi Đại Đế luận đạo.
“Võ già chỉ nghe theo tâm ý, nghịch thiên mà đi, bó tay bó chân thì sao có thế sáng ngang trời đất?”
“Võ giả phải sát phạt quyết đoán, làm việc quyết không bỏ tay bó chán!”______________________
Lâm Huyền nghĩ thông, nếu hôm nay hắn e ngại tông môn truy xét, không giết hai người Trương Phong và Hồ Tông, sau này trên con đường tu hành, chắc chắn tâm cảnh sẽ không ổn định, khó thể tiến thêm nửa bước tu vi.
“Chết!”
Nguyên khí cúa Lâm Huyền tụ lại nơi lòng bàn chân, đạp một phát móp ngực Trương Phong, nghiền nát tim hắn.
Trương Phong mớ to hai mắt, đến chết hẳn vẵn không tin nối, người hầu quét rác của Tàng Kinh Các cũng dám giết một đệ tử ngoại môn như mình.
HỒ Tông vốn đang đứng bên cạnh gào lên, chợt nhìn thấy Trương Phong bị giết, miệng mở to nhưng lại không thể phát ra một tiếng động nào.
Hắn vô cùng hoảng sợ bò ra phía ngoài, bò được hai bước, cuối cùng không động đậy được nữa.
Lâm Huyền giẫm lên người hắn giống hệt như Thái Sơn đè xuống.
HỒ Tông khóc lóc đầy nước mắt nước mũi, lớn tiếng cầu xin tha thứ: “Lâm Huyền đại ca… Ta biết sai rồi, ngươi tha cho ta đi, ta không dám lại tìm ngươi gây phiền phức nữa. Ta trở về sẽ lập tức lấy tiền cho ngươi!”
“Xin ngươi, tha cho ta đi!”
Sắc mặt Lâm Huyền bình tĩnh, hắn đã hiểu thấu đáo võ đạo, nội tâm kiên cố, đã giết chết Trương Phong, sao có thể sinh lòng thương hại đối với Hồ Tông chứ?
“Chết đi!’
Tiếng cầu xin tha thứ của Hồ Tông bổng chốc không còn vang lên nữa, Tàng Kinh Các trờ lại vẻ yên tĩnh lần nữa.
“Bây giờ đang là buổi tối, người không có phận sự bị cấm lại gần Tàng Kinh Các, chắc sẽ không có ai phát hiện ra cảnh tượng này đâu.”
“Nhưng mà theo như lời Hồ Tông đã nói, ngoại môn vô cớ có hai đệ tử biến mất, chắc chẳn sẽ tra rõ đến cùng, nhất định ta phải tránh thoát khỏi nghi ngờ.”
“Trước tiên cứ xử lý xong xuôi thỉ thế hai người này đã.”

Nhấn Mở Bình Luận