“Lâm Huyền nửa tin nửa ngờ, hằn gấp một đũa thức ăn rồi bỏ vào miệng.
Mùi vị thức ăn cũng rất bình thường, chứ cũng không ngon đến mức ngạc nhiên, nhưng lúc Lâm Huyền vừa nuốt xuống thì cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Khi thức ăn vừa đi vào trong dạ dày, hắn cảm nhận thấy có một luồng sức sống tinh khiết đang cháy tràn vào, làm ấm cơ thể của mình.
“Ngươi hiểu rồi chứ? Những thức ăn do nhà ăn này sử dụng đều có người chuyên trồng, chăm bón, dùng nguyên khí luyện hóa đế bồi dưỡng sinh khí đó”
“Đúng thật là… xa xỉ quá!”
Cuối cùng Lâm Huyền Cũng đẫ hiếu ra, đồ ăn trong nhà ăn này không hề đầt đỏ, mà chỉ là tiền nào của đó thôi!
Trên con đường của võ đại, ngoài việc thiên phú ra thì càng phải xem nổ lực nữa, ai có thể nỗ lực hơn chút thì sẽ đi nhanh hơn chút.
Đến lúc ăn cơm cũng là đang tu luyện, thì còn lo gì đến việc không thế hơn kẻ khác nữa?
“Cái nhà ăn này, bình thường chí có các đệ tứ có xuất thân từ danh môn đến đây mà thôi, các đệ tử nhà nghèo khó đều tự chuẩn bị cơm riêng, hoặc là ăn cơm lúc đang làm nhiệm vụ ớ bên ngoài.”
“Tuy rằng môn phái đã xây dựng chế độ tích điếm, nhưng mà ớ các mặt khác thì các đệ tử nhà nghèo khó khi so với các đệ tử xuất thân danh gia vọng tộc đó vẫn có những bất lợi trời sinh mà thôi.”
“Đều ở trong ngoại môn, các đệ tử con nhà nghèo khó dùng điếm tích lũy cực khổ có được để đối lấy tài nguyên luyện tập, trong khi đệ tử giàu có có thể có được từ trong chính gia tộc mình!”
“Lâm Huyền, lão mập ta nói cho ngươi biết, các đệ tử nghèo khó phải luyện tập khắc khổ, hoàn thành được nhiều nhiệm vụ, bỏ công sức gấp mười lần các đệ tử giàu có thì mới mong có ngày thành công!”
Lâm Huyền biết Hố Mập đang chỉ bảo bản thân hắn, hắn đã lằng nghe.
“Cảm ơn nhẳc nhở!”
Gương mặt cúa Hổ Mập lại trớ nên vui vẻ trở lại:
“Mau ăn đi, ăn nhanh thôi, cơm sắp nguội cả rồi.“
Lúc hấn chuẩn bị động đũa thì có tiếng nói truyền đến từ nơi không xa.
“Ây, đây là phạm hổ con riêng của Phạm gia đẳy mà, thế mà lại có tiền đến nhà ằn ằn cơm à, không lẽ mẹ già héo sắc năm đó của người lại ra ngoài bán thân rồi hay sao?”
Những câu nói này quả thật vô cùng khó nghe, Lâm Huyền cũng không nhịn nối nữa phải cau mày lại.
Hán quay đầu nhìn sang, thì nhìn thấy có ba người đang đi đến, ba người họ ăn mặc giàu có vô cùng, trên quần áo của người dần đầu còn được dùng chỉ vàng thêu thêm hình một con rồng.
Lâm Huyền nhìn thấy đôi đũa trong tay Hổ Mập khẽ run lên, sau đó gương mặt hắn trở nên vô cùng tức giận.
“HỐ Mập, đám người này là ai vậy?”
“Ba huynh đệ Mã gia, Mã Khả, Mã Ba và Mã La, ba người này cậy thế địa vị của Mã gia ở Hàn Châu, nên tung hoành ngạo mạn trong khẳp Ngoại Môn.”
“Ba kẻ khốn nạn này luôn lấy xuất thân của ta ra đế bỡn cợt, ta từ nhẫn nhịn được đến không nhẫn nhịn được nữa, hôm nay nhất định sẽ dạy dỗ bọn họ một chút mới được.”
“Lâm Huyền, ngươi mau rời khỏi đi, chuyện này không liên quan đến ngươi, không thế liên lụy đến ngươi được.”
Hổ Mập đứng phát dậy, lấy tay xoa xoa nắm đấm, cơ thể hăn khẽ run lên.
‘Hố Mập à, ngươi đang sợ sao?’
“Ngươi đừng có nói bậy, ông mập ta đang chuấn bị đánh ba tên khốn nạn này, đang hưng phấn lắm!”
Câu nói này cúa Hố Mập đã thế hiện rõ cái gì gọi là miệng hùm gan sứa rồi, giọng nói của hắn cũng đang run lên.
Lâm Huyền mỉm cười: “Không cần phải gắng gượng thế làm gì, đánh không lại thì ta cũng có thể giúp đỡ!”
Hẳn cảm thấy tên Hổ Mập này là một người bằng hữu nên kết giao, bạn bè gặp nạn thì đĩ nhiên nên ra tay giúp đỡ.
Huống hồ việc sỉ nhục phụ mẫu là việc làm vô liêm sỉ, Lâm Huyền mới nghe là đã muốn đánh người rồi.
Thấy Lâm Huyền vẫn chưa rời đi, trong lòng của Hổ Mập thấy cảm động, nhưng hắn không muốn để Lâm Huyền bị thương.
“Lâm Huyền à, ngươi biết Hổ Mập ta gặp nạn nên không muốn rời đi, lão mập ta xin nhận người huynh đệ như ngươi, nhưng mà ba tên tiểu tử này, người thấp nhất cũng là Luyện Thế Tâng Bốn rồi, Mã
Khả lại đến Luyện Thể Tâng Năm, ngươi mới vừa nhập môn nên không giúp ta được đâuf ngươi vần nên mau rời khỏi để tránh bị thương.”
Luyện Thế Tâng Bốn, Luyện Thế Tầng Năm? Dĩ nhiên là Lâm Huyền không hề e dè rồi, hắn có sức mạnh như bao kẻ thuộc Luyện Thể Tâng Sáu bình thường khác, không hề thua kém gì ba tên này.
“Hố Mập à, ngươi không cần phải khuyên nữa, ta đã lựa chọn sẽ ở lại đây đế giúp đỡ ngươi, thì dĩ nhiên ta sẽ không rời đi đâu.
“Lâm Huyền ngươi… cảm ơn nhé! ơn này của ngươi lão mập ta sẽ đáp trả!”