Luyện Thể Tâng Một, da vàng! Da sẽ cứng như vàng vậy.
Luyện Thể Tang Hai, đá lơ lửng! Hai tay có thể nhấc bổng được tảng đá lớn.
Luyện Thế Tâng Ba, xương sắt! Xương cốt toàn thản sẽ như đá kim cang được luyện trong lửa.
Mà Luyện Thể Tâng Bốn, chính là vỡ đá!
Khi đạt đến tầng này, nguyên lực trong cơ thế sẽ càng ngưng tụ lại, một chưởng có thế làm đá vỡ tung.
Tuy rằng sức mạnh của Lâm Huyền có lớn, nhưng vì cảnh giới của hẳn có sự hạn chế, nên sức bộc phá sẽ không bằng mã la và mã ba được.
Mà điều quan trọng hơn chính là loại võ công mà Mã La và Mã Ba tu luyện.
Phu Hổ Quyền!
Mà điếm mấu chốt của Phu Hổ Quyền chính là sự di chuyển của nguyên lực. Nguồn nguyên lực sẽ di chuyến trong khắp cơ thế mười lần theo tuyến đường của các tĩnh mạch đã được định sẵn, cuối cùng sẽ ngưng tụ vào trong nắm đấm.
Mà trong mười lần di chuyển này, tốc độ di chuyến của các luồng nguyên khí của các tĩnh mạch sẽ ngày càng nhanh hơn, lúc nó ngưng tụ lại ở nắm đấm, thì khí thế tựa như hố vậy, không thế ngăn cản lại được!
Tuy rằng Phu Hổ Quyền chỉ là loại võ công hoàng cực cấp ba, nhưng uy lực của nó thậm chí có thế bì kịp với loại võ công hoàng cực cấp bốn!
Cái chiêu Phu Hổ Quyền này, ba huynh đệ Mã Khả, Mã Ba và Mã La đã tu luyện hẳn ba năm trời rồi, mòi ngày họ đều khổ luyện, trong khắp ngoại môn này, nếu chỉ nói về độ tinh thông với Phu Hổ Quyền, thì không ai bắng ba người bọn họ cả.
“Vậy mà lại dám thế hiện Phu Hổ Quyền ngay trước mặt bọn ta ư, thật sự là múa rìu qua mât thợ, chọc cười người khác mà!”
Mã Ba và Mã La, lúc đuối giết đến trước mặt Lảm Huyền, đầu nắm đấm của bọn họ tràn trề sức lực, lúc ma sát với không khí phát ra những tiếng ken két.
Nhìn lại đầu nắm đấm của Lâm Huyền, bình thường chả có gì khác lạ cả, đừng nói là tiếng hổ gầm, đến tiếng gió thổi cũng không nghe thấy nữa.
“Ha ha ha, đầu nâm đấm mềm nhũn thế này,
ngươi chưa ăn cơm no hay sao?’
Lúc này Mã La và Mã Ba đẽ có thể nhìn thấy trước cảnh tượng trong mấy giây nữa, cánh tay của Lâm Huyền sẽ bị đánh gãy bởi sức mạnh hợp lực của hai người bọn họ, hẳn sẽ không còn sức giãy giụa nữa.
Đối mặt với sự chê cười của đối thủ, vẻ mặt của Lâm Huyền không những không thay đổi, mà khóe môi hắn còn cong lên nhoẻn miệng cười.
Một nụ cười khó hiểu.
Hố Mập đứng một bên đã phát hiện ra điều bất thường, hắn đã không còn kịp ra tay cứu giúp nữa, chỉ có thế nhắm nghiền mắt theo bản năng, không muốn nhìn thấy bộ dạng của Lâm Huyền lúc bị thương.
Lúc mà hắn nhắm nghiền mât đó, hình như hắn đã nhìn thấy, lúc bốn nắm đấm va chạm với nhau, khí tức cả người của Lâm Huyền đã có một sự thay đối vô cùng to lớn!
Cái nắm đấm vốn dĩ yếu ớt không có chút sức lực của Lâm Huyền, giờ đây ngập tràn khí tức, hắn giờ hệt như một con hổ dữ đi xuống núi, tiếng hố gầm vang lên khắp rừng núi, làm cho các con thú khác không khỏi run sợ.
Tại thời điếm này đây, trong lòng của Hố Mập bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ.
Đây mới chính là mãnh hổ xuống núi!
“Cạch cạch!”
“Cạch cạch!”
Tiếng xương cốt gãy vụn vang lên, Hố Mập nhanh chóng mở to hai mắt, chỉ nhìn thấy Lâm Huyền vẫn đứng im tại chỗ, mà hai người Mã La và Mã Ba thì lại đang nằm trên mặt đất, họ đang ôm lấy cánh tay cong vẹo của mình, kêu gào đau đớn.
Một quyền! Hai người luyện võ có tu vị cao hơn Lâm Huyền một bậc đã bị hạ gục rồi!
Hố Mập mắt chữ o mồm chữ a, tự mình lẩm bẩm nói.
“Hắn… sao hân lại… có thể làm được chú?”
Người khác không hiếu, nhưng hắn biết rõ, Lâm Huyền chính là đệ tử mới vừa nhập môn ngày hôm nay mà.
Mẩy tên kiến bọ mới vừa nhập môn đã đánh bại hai tên đệ tử cũ đã nhập môn ba năm, nếu như nói chuyện này ra, có lẽ sẽ không ai có thế tin được.
Trừ khi…
Trong phút chốc, Hổ Mập liền nghĩ đến một khá năng, buổi sáng hôm nay, trong cái chuông ở tháp Khôi Lỗi, đã thông báo cho toàn môn phái, người đã lập kỉ lục chính là một tên đệ tử vừa nhập môn.
“Cái người mạnh mẽ đó, có lẽ chính là Lâm Huyền nhí?” Mã Khá đang nằm trên nền đất đứng dậy, hắn liếc mắt nhìn hai tên đệ đệ còn thảm hại hơn mình, hắn không dám tin đây là sự thật.
Chỉ trong khoảng thời gian hân lấy tay điều chính chiếc mũi của mình lại rồi đứng dậy, sao hai người họ lại nằm xuống rồi chứ?”