Trong lòng của Mã Khả bỗng dưng cảm thấy ớn lạnh, lần này thật ra hắn đã động phải người thế nào vậy chứ?
Trong lòng Mã Khả sinh ra sự sợ hãi, chỉ sợ rằng mình đã đá trúng tấm sắt rồi, nếu còn tiếp tục dây dưa nữa thì không những không thể rửa được nhục mà ngược lại còn bị đánh thảm hại hơn.
Hắn lau đi vết máu vương bên khóe miệng, kéo hai đệ đệ gãy xương, chuấn bị cứ thế mà rời đi.
Ai ngờ hắn vừa định quay người, lập tức nghe được tiếng quát chói tai của Lâm Huyền!
“Đứng lại!”
Trong mắt Mã Khá dâng lên hận ý: “Tiếu tử, tàl nghệ của huynh đệ ba người chúng ta không bằng được người ta, chuyện hôm nay xem như bản thân không may, như vậy đã thanh toán xong rồi! Nếu ngươi cứ khăng khăng dây dưa, đừng trách Mã Khả ta không sống chết không dừng với ngươi!”
Lâm Huyền hoàn toàn xem lời uy hiếp của Mã Khá như gió thoảng bên tai, trước đây, Hồ tông cũng từng nói như thế, còn dẫn theo đệ tử ngoại môn Trương Phong đến đế tấn mình một trận, bây giờ hai người cũng đã chôn xương dưới hòn non bộ ngoài Tàng Kinh Các.
HỔ Mập kéo Lâm Huyền, trầm giọng nói: “Mã Khả là tiếu đệ của một trong Thất Kiệt ngoại môn -Lảng Vân, đánh chó còn phải xem mặt chủ, cứ như vậy quên đi thôi, đừng tự rước lấy phiền phức vì ta
Lâm Huyền hỏi ngược lại: “Hẳn vừa mới nhục mạ mẫu thản ngươi, chẳng lẽ ngươi cứ phải nhịn xuống thế sao?”
Hố Mập đỏ tròng mắt: “Nếu chỉ cỏ một mình ta thì hôm nay cũng quyết liều tính mạng, cũng muốn để hắn nói câu xin lỗi, nhưng ngươi vừa mới gia nhập ngoại môn, nếu như bởi vì ta mà trêu chọc đến lăng vân thì sau này làm sao Bàn gia còn có mặt mũi tự cho rằng mình là bằng hữu của Lâm Huyền ngươi chứ.”
Lâm Huyền vỗ vổ bả vai Hố Mập: “Vừa nãy ta đã nói với ngươi rồi, đối phó với loại người nha Mã Khả, nhất định phải đánh cho đến khi hân sợ, đánh đến khóc, đánh tới khi kêu cha gọi mẹ, đánh tới lúc nhận thua thì mới thôi. Như vậy hắn mới có thế nhớ kỹ rằng không thể trêu chọc ngươi.”
“Cho dù hôm nay ta có buông tha cho hắn, nhưng chắc chắn hắn cũng sẽ ghi hận sâu trong lòng, sẽ tìm đúng cơ hội tới trả thù ngươi và ta.”
“HỔ trong rừng không đáng sợ, thứ đáng sợ là rắn trong cỏ!”
“Chớ nói chỗ dựa của Mã Khả chỉ là một đệ tử mà có là trưởng lão tông môn, nếu như ta có lòng kiêng kị mà sợ hắn thì trong lòng sẽ lập tức hằn lên
một cái gai, một ngày không nhố, tâm cảnh sẽ bất ổn một ngày, cuối cùng ngưng tụ thành tâm ma, tu vi không thể thăng tiến được.1′
“Võ giả, chớ nên sợ vạn vật, phải thắng tiến không lùi!”
Những lời này chính là những lời cao kiến bàn bạc lúc luận đạo của đại đệ mà Lâm Huyền nghe được, được hắn khắc sâu trong lòng.
Hôm nay được nói ra từ trong miệng hắn, Hổ Mập nghe xong sinh lòng rung động, vốn dĩ hắn đã kẹt ở đỉnh cao của cảnh giới Luyện Thể tầng bốn, đúng là có dấu hiệu buông bỏ.
Lúc trước hắn bị Mã Khả hành hung, nhục nhã trước mặt mọi người, trong lòng sinh ma, tu vi dừng bước không tiến được, bây giờ nghe được những lời này của Lâm Huyền mới giải đáp được khúc mẳc.
Hắn tự tin nhìn sang Mã Khả, trong lời nói hừng hực lên khí thế.
“Mã Khả, ngươi từng nhục nhã ta ở trước mặt mọi người, bảy giờ lại nhục mạ người thản của ta, vậy mà một câu xin xin lỗi ngươi cũng chưa mở miệng mà đã muốn đi sao?”
Nhìn sang Hố Mập đã từng bị mình giẫm dưới chân, Mã Khả cười lạnh: “Hổ Mập, đừng tưởng rằng
ngươi có chỗ dựa là dám phách lối, đứng trước mặt Lăng Vân đại ca, tên tiểu tử này cũng không bằng một con sâu cái kiến!”
“Hơn nữa, những lời mà ta nói cũng đâu có sai, mẫu thân ngươi vốn là gái lầu xanh, mê hoặc lão cha uống say kia của ngươi mà sinh ra ngươi.”
“Mẫu thân ngươi là kỹ nữ, ngươi là tạp chủng, ta nói sai chỗ nào?”
“Chí là một tên tạp chủng mà còn dám đứng trước mặt ta làm ô uế mắt của ta, chớ nói nhục mạ ngươi, cho dù có giết ngươi thì Phạm gia cũng sẽ không truy cứu!”
Mã Khả nói thêm một câu, cơn giận dữ của Hố Mập lập tức tăng thêm một phần, vết rạn trên cảnh giới của hăn cũng nứt ra thêm một vết.
“Ngươi im miệng!”
HỔ Mập gầm thét, trong chốc lát, quần áo trên người hán bạo liệt, khí thế dâng lên như cuồng phong.
Trong cơn giận dữ, cảnh giới của Hổ Mập đã tăng lên.
Luyện thể tầng năm!
Giờ phút này Hố Mập đã mất đi lý trí, hắn đã sáng tỏ những gì Lảm Huyền nói, đối diện với loại người này thì nên đánh nổ đầu của bọn họ!
Hắn nhanh chân một bước, đánh về phía Mã
Khả.
Mã Khả cười lạnh: “Chỉ là phế vật mà cũng muốn giao thủ với ta à?”
Hắn đấm ra một quyền, hổ khiếu sơn lâm.
Phục Hố Quyền!