Chương 293
Ngay khi vừa mở mắt, người đầu tiên Tống Thiên Vũ gọi tên chính là Trần Đức.
Điều này khiến Trần Đức ngạc nhiên vô cùng.
“Chủ tịch Tống, có tôi đây”, Trần Đức bước đến bên cạnh Tống Thiên Vũ, khẽ nói: “Ông có gì muốn nói cứ từ từ nói”.
“Trần Bát Hoang, Ngữ Yên và… các cô gái… ổn chứ?”
Tống Thiên Vũ đã rất mệt.
Lúc nói chuyện phải cố lấy hơi lên.
Chỉ một câu ngắn gọn mà phải ngắt quãng mấy lần mới nói xong.
Ông vẫn còn nhớ trước khi hôn mê, cảnh tượng cuối cùng nhìn thấy chính là Trần Đức giết chết Wolf và Boar.
Vì vậy khi tỉnh lại, người đầu tiên ông gọi chính là Trần Đức.
“Chủ tịch Tống, họ không làm sao cả, đang ở bên ngoài, tôi gọi họ vào cho ông nhé”.
“Không…”
Tống Thiên Vũ nắm tay Trần Đức, lắc đầu: “Khoan gọi họ vào, tôi có chuyện muốn nói với cậu”.
“Ông nói đi”, Trần Đức khựng lại, song vẫn kiên nhẫn.
“Bát Hoang, tôi muốn cầu xin cậu… Xin cậu giúp tôi một việc…”, Tống Thiên Vũ nói ngắt quãng: “Tôi biết tôi không còn bao nhiêu thời gian nữa… Sau này, tập đoàn dược Thiên Vũ phải giao cho Ngữ Yên, nhưng mà… Tôi lo… lo nó không gồng gánh nổi một tập đoàn lớn như vậy…”
Mấy năm gần đây tập đoàn do một mình Tống Thiên Vũ quản lý, ông biết nội tình phức tạp đến chừng nào, muốn lãnh đạo một tập đoàn, không chỉ đối nội mà thôi, còn phải đối ngoại nữa.
Ông vốn muốn sắp xếp tập đoàn Thiên Vũ đâu vào đó, tương lai ổn định rồi mới bàn giao cho Tống Ngữ Yên.
Nhưng lúc này ông đã không còn chờ được ngày đó nữa.
Đến khi ông nhắm mắt xuôi tay, gánh nặng tập đoàn Thiên Vũ sẽ rơi xuống đầu Tống Ngữ Yên.
Áp lực từ bên ngoài, nghiên cứu thuốc mới, đấu đá nội bộ ban lãnh đạo,… Có thể nói, cái ông để lại không phải là một giang sơn, mà là…
Một bãi chiến trường.
Nếu có ông, may ra vẫn còn gắng gượng được.
Nhưng chỉ cần ông nằm xuống, tất cả vấn đề sẽ bộc phát ra, đến lúc đó, ông lo Tống Ngữ Yên không gánh vác nổi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!