Chương 33
Anh ta ra tay chỉ vì muốn tăng sức ảnh hưởng của mình mà thôi, thuận tiện biểu diễn trước mặt hai hoa khôi nữa. Cái tên Trần Bát Hoang này chính là hòn đá để anh ta giẫm chân lên.
Mà nói đến đánh nhau, không nói đến võ thuật, thì cả cái học viện này có ai là đối thủ của anh ta cơ chứ?
Anh ta đi đến trước mặt Trần Đức, lấy ra một điếu thuốc rồi châm lên hút, sau đó phả khói vào mặt Trần Đức, đánh giá Trần Đức một lượt: “Trần Đức, tự Bát Hoang, tên cũng thú vị đấy. Nể mặt cái tên của cậu làm ánh mắt tôi sáng lên, tôi sẽ không đích thân động thủ giày vò cậu nữa”.
Tôn Nhạc Dương dạng hai chân ra: “Chui vào háng của tôi, tôi sẽ cho phép cậu rời khỏi đây”.
Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh lại.
Chui háng!
Tôn Nhạc Dương quả nhiên là bá đạo!
Có điều, cũng không ai dám nói câu gì.
Bởi vì, Tôn Nhạc Dương có thực lực mạnh mẽ như thế thì cũng có lý do để bá đạo thôi. Cho Trần Đức chui háng là một điều dĩ nhiên đối với anh ta!
Nếu không, hậu quả sẽ rất khó lường!
Cho dù là Lâm Dao thì cũng phải tái mặt đi mấy phần.
Trần Đức và Tôn Nhạc Dương nhìn nhau.
Ánh mắt hai người giao nhau.
“Mẹ mày, thằng vô dụng, mày trừng mắt cũng thế thôi. Haha, đối diện với anh Dương thì mày có thể làm gì hả?!”, Tiền Bình hét lớn: “Tưởng mày ghê gớm lắm mà, thử đánh cái nữa xem nào? Đệch mẹ mày!”
“Nhanh lên, tôi đây không kiên nhẫn lắm đâu, hay là cậu muốn tôi ra hay hả?!”, Tôn Nhạc Dương gào thét như cái loa phóng thanh, cực kỳ ầm ĩ.
Trần Đức bực bội.
Khóe miệng không khỏi run rẩy mấy lần.
Học sinh bây giờ đều kiêu ngạo đến thế à?
Anh im lặng là bởi vì đây là học viện Thương Mại, là nơi học tập, anh không muốn dễ dàng ra tay.
Mà lại, trong mắt Tôn Nhạc Dương, Trần Đức là đang sợ, sợ đến mức sắc mặt tái mét. Tôn Nhạc Dương nở một nụ cười đắc ý, nhưng không hề vội vã.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!