Chương 877
Chẳng mấy chốc, một mùi hương mê người đã tràn ngập trong không khí.
Một bàn ăn cơm trưa cực kỳ phong phú được bày lên bàn, nào là gà coca, tôm hấp, kiến leo cây… Tổng cộng có bảy tám món, mỗi món đều do Trần Đức tự mình điều chỉnh, sắc hương đầy đủ.
“Thơm quá, Bát Hoang, không ngờ cậu còn biết nấu cơm”, Diêm Thanh Nhã tự nhận là nấu ăn rất khá, nhưng khi nhìn thấy đồ ăn do Trần Đức làm, riêng màu sắc và mùi hương thôi cũng đã hoàn toàn chinh phục cô ta: “Tốt quá, Mộng Mộng chắc chắn sẽ thích”.
“Mộng Mộng, mau ra đây ăn cơm!”, Diêm Thanh Nhã gọi.
Chưa đến 1 phút, Diêm Mộng đã bước ra.
Dù giờ mới là giữa trưa, cách buổi tối cả mấy tiếng, nhưng cô ta cũng đã ăn diện và thay đổi một kiểu tóc khác trông có sức sống hơn.
Hơn nữa, Diêm Mộng còn tìm bộ đồ mắc nhất và đẹp nhất ra mặc lên người: “Mẹ, mẹ thấy con mặc bộ này thế nào?”
“Đẹp, con gái mẹ mặc gì cũng đẹp”, Diêm Thanh Nhã khen: “Bộ quần áo này kết hợp với giày cao gót là hợp nhất”.
“Có lý, buổi chiều mẹ có thể đi mua với con không?”
“Đương nhiên rồi”.
Diêm Thanh Nhã biết Trần Đức thích uống rượu nên lấy một bình rượu lâu năm và quý nhất trong nhà ra. Ba người ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm trưa. Vốn, Diêm Mộng còn tưởng bữa cơm này sẽ rất khó nuốt, ai ngờ vừa ăn thử một miếng, ánh mắt cô ta đã thay đổi!
Trời ơi!
Ăn ngon thật!
Cô ta chưa từng ăn món gà coca nào ngon như vậy luôn!
Còn ngon hơn so với đám đầu bếp trong khách sạn nhiều luôn ấy!
Kế tiếp, cô ta bèn thử món thứ hai, món thứ ba…
Trần Đức làm đồ ăn hoàn toàn mở ra sở thích ăn uống của Diêm Mộng, nên cô ta vẫn luôn miệng ăn: “Mẹ, sao mẹ lên tay nhiều thế?”
“Không phải mẹ làm, là Bát Hoang làm”, Diêm Thanh Nhã nói: “Mẹ chẳng thể làm ra món nào ngon như vậy đâu”.
“Hở?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!