Nhìn dáng vẻ của Lâu Thành, Lý Mậu nhịn không được cười nói: “Lâu sư đệ, không cần phải căng thẳng vậy đâu. Căng thẳng sẽ ảnh hưởng đến khả năng phát huy của bản thân, khiến cho động tác trở nên cứng ngắc và không đúng lực. Đương nhiên, lúc tỷ võ cũng có chút căng thẳng. Cái này dân chuyên nghiệp hay đùa là kích thích để sản sinh ra adrenalin (*), cho nên võ giả chân chính đều muốn đạt được trình độ “gấp mà không loạn” này. Ôi, nhưng anh không làm được như thế. Mới tham gia thi đấu định cấp nghiệp dư mà cơ thể đã run lẩy bẩy. May mà gặp toàn đối thủ yếu và căng thẳng hơn anh.”
Đây là lời khuyên chân thành của một sư huynh. Lâu Thành cảm thấy rất cảm kích. Cậu ghi tạc điều đó vào trong lòng rồi hít thở thật sâu và cố loại bỏ sự căng thẳng đang ngự trị trong cậu ra ngoài. Cậu bày ra tư thế nghênh chiến mà Lý Mậu đã chỉ. Chân cậu khuỵu xuống, lưng hơi cong. Lúc này trông cậu như một con mèo hoang đang chuẩn bị tấn công kẻ thù.
Lý Mậu cũng bày ra tư thế nghênh chiến. Anh bình thản: “Tiếp chiêu đi!”
Anh bước một chân lên trước, chân dùng lực, eo di chuyển. Tay phải nắm lại rồi đánh về phía cổ Lâu Thành. Đây là chiêu thức đơn giản nhất, Trực Thủ Trung Cung.
Lâu Thành vội vàng nghiêng sang một cạnh để tránh. Nhưng chân cậu bỗng nhiên mất thăng bằng khiến cả người cậu mất trọng tâm. Cậu lập tức vận dụng Âm Dương Trang để giữ thăng bằng cho cơ thể và tránh được một cú ngã sấp xuống đất.
Không biết từ lúc nào, chân phải của Lý Mậu đã đá tới, ngăn ở hướng cậu tránh né.
“Lúc tỷ võ, không phải không thể tránh né, cũng không nhất định phải phản công lại, nhưng cậu phải chú ý đến bộ pháp, phải chú ý đến từng động tác của đối phương. Trên đánh dưới gạt chân là cách đánh thường thấy trong các trận đấu. Lúc nãy, cậu đã quên đi thân phận võ giả của mình, cứ chăm chăm vào tránh né như người bình thường. Thành ra, bộ pháp rối loạn và chỉ nhìn thấy được nắm đấm phía trên của anh.” Lý Mậu dùng tay phải kéo Lâu Thành đứng dậy rồi chỉ ra chỗ sai của cậu. Sau đó anh nói tiếp: “Cậu nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta tiếp tục.”
Lâu Thành trở lại vị trí cũ, cậu ghi nhớ điều này rồi yên lặng suy nghĩ một lúc. Sau đó lại tiếp tục thi triển thế nghênh chiến thứ hai.
Lần này, Lý Mậu dần dần tiếp cận Lâu Thành. Bộ pháp linh hoạt. Lâu Thành mở to hai mắt tập trung nhìn từng động tác của anh ta.
“Là một quyền bên trái? Hay một quyền bên phải?
Là đá chân? Hay là một đòn bằng khuỷu tay?
Nếu là một quyền phải, mình nên tránh bằng cách nào?
Nếu là quyền trái, thì mình có cơ hội nào để phản công lại không?”
...
Trong đầu Lâu Thành hiện ra rất nhiều hướng có thể xảy ra, và cậu cũng nghĩ xem nên đối phó bằng cách nào. Nhưng khi cậu vẫn còn chưa nghĩ hết thì Lý Mậu đã bước tới gần cậu. Bước chân anh xoay tròn và áp sát vào người Lâu Thành. Sau đó anh tung ra một đòn cùi chỏ khiến Lâu Thành phải lùi lại hai bước. Mặc dù anh không dùng nhiều lực, nhưng cũng khiến ngực Lâu Thành cảm thấy đau đớn.
Mà trong toàn bộ quá trình này, đầu óc Lâu Thành hỗn loạn, tay chân luống cuống. Lần này cậu còn kém hơn lần trước, còn không biết tránh sang một bên.
“Tại sao lại như vậy?” Lâu Thành ngây người ra.
Lý Mậu xoay người cười nói: “Mặc dù bình thường dòng suy nghĩ của chúng ta rất nhanh, một giây có thể suy nghĩ ra rất nhiều thứ, thân thể lúc nào cũng không theo kịp đại não. Nhưng lúc tỷ võ, đại não lại thường không theo kịp cơ thể. Muốn rất nhiều, nhưng lại cứ do dự, không quyết đoán, đến mức có thể xem như là rụt rè, dẫn đến tay chân luống cuống. Đây chính là ý nghĩa của việc luyện tập lặp đi lặp lại, là ý nghĩa của việc giao đấu. Chúng ta phải tập luyện thật nhiều, giao đấu thật nhiều để các tình huống đó trở thành bản năng của chúng ta. Cậu cần phải quan sát và phán đoán được tình huống, sau đó quả quyết và nhanh chóng đưa ra quyết định. Lâu sư đệ, không sao cả. Lần đấu tập thứ nhất đều như vậy. Lần đầu của anh so với em còn tệ hơn nữa cơ.”
“Luận võ trong tưởng tượng lúc nào cũng dễ dàng cả.” Lâu Thành cười tự giễu. Cậu đã bắt đầu hiểu ra vấn đề mình gặp phải rồi.
Lại thêm một lần nữa, Lâu Thành bày ra tư thế nghênh chiến. Lý Mặc lại tiếp tục lặp lại chiêu cũ. Chân bước lên phía trước và tung ra một quyền. Lực từ chân truyền lên, đi qua eo và truyền qua cột sống.
Sau hai lần đấu tập vừa rồi, Lâu Thành đã rút kinh nghiệm hơn. Cậu lập tức cúi người xuống rồi tính dùng chiêu gạt chân vừa rồi của Lý Mậu để gạt lại chân anh ta.
Bỗng nhiên, cậu cảm thấy phần lưng hơi nặng. Lý Mậu đã đổi quyền thành chưởng và chưởng xuống lưng cậu.
Cơ thể Lâu Thành ngã nhào về phía trước. Cậu chỉ bị Lý Mậu ấn nhẹ một cái đã ngã sấp xuống đất.
“Tốt, bước chân vững chắc, ra chiêu quyết đoán. Chỉ là hơi thiếu kinh nghiệm, vẫn còn chưa đoán được sự thay đổi trong chiêu thức của đối thủ.” Lý Mậu vừa khen Lâu Thành vừa đưa tay kéo cậu đứng dậy.
Tâm tình Lâu Thành khá tốt. Có thể nhìn thấy sự tiến bộ của bản thân cũng là một loại thú vui ở đời. Vì thế cậu càng chuyên tâm đấu tập hơn nữa. Thông qua nhiều lần thực chiến, cậu chậm rãi nhuần nhuyễn những chiêu thức đơn giản đã được chỉ dạy cùng bộ pháp tương ứng và kỹ xảo dùng lực.
...
“Sắp hết buổi tập rồi, làm thêm một lần cuối nào!” Lý Mậu nhìn lên đồng hồ điện tử treo tường rồi nói.
Lâu Thành gật đầu. Trong đầu cậu lướt qua một lần các chiêu đã được học và tiếp thu được trong mấy lần đấu tập vừa rồi, rồi cậu suy nghĩ đến những chiêu mà bản thân có thể sử dụng.
Lâu Thành khuỵu chân đứng vững. Cậu khởi động kim đan ở bụng dưới, vừa tiến vào trạng thái “tĩnh” để cảm nhận các loại biến hóa thần kỳ trong cơ thể, vừa quan sát Lý Mậu.
Lý Mậu thận trọng cười một cái với Lâu Thành rồi lại một lần nữa bước chân lên và tung ra quyền.
Thân thể Lâu Thành nghiêng sang một bên. Cậu đem trọng tâm sang bên phải. Sau đó cậu nhanh chóng dùng lực điều chỉnh trọng tâm sang bên trái.
Chân dịch chuyển, cậu né được một quyền của Lý Mậu. Lý Mậu đá chân phải vào bên trái người cậu nhưng lại bị hụt.
“Cơ hội đến!”
Lý Mậu vẫn chưa thu kịp chân phải lại, trọng tâm không vững. Đây chính là cơ hội!
Lâu Thành đến bên cạnh Lý Mậu, vai thấp xuống. Cậu mô phỏng theo động tác hôm qua của Trần Trường Hoa, truyền lực từ chân lên rồi đánh vào anh.
Lý Mậu thấy thế, vội vàng dựa vào chân phải còn chưa kịp thu về kia để nghiêng sang một bên. Sau đó lấy hai tay ngăn lại đòn đánh của Lâu Thành.
Bộp!
Lâu Thành đá trúng Lý Mậu, nhưng chỉ có thể làm anh lùi một bước. Sau đó Lý Mậu đổi chưởng thành trảo, bắt lấy đầu vai của Lâu Thành và duỗi chân phải ra. Lại là một cú quật qua vai khác. Lâu Thành bị anh ném văng ra xa.
Rầm!
Dù bị rơi xuống đất nhưng Lâu Thành lại không hề cảm thấy đau đớn, ngược lại còn có vẻ khá vui. Bởi vì cậu đã có thể thực hiện được những động tác mà bản thân mình muốn làm.
“Khá lắm! Mới lần đấu tập thứ nhất mà cậu đã suýt chút nữa làm anh bị lật thuyền trong mương rồi.” Lý Mậu cười cười, anh bước tới đỡ Lâu Thành đứng dậy: “Nhưng mà lực còn chưa đủ nên chỉ có thể làm cơ thể anh hơi lảo đảo thôi.”
Lâu Thành phủi bụi trên ngực xuống. Cậu cười nói: “Là sư huynh dùng chiêu này nhiều nên em mới có thể cản được thôi.”
Bản thân cậu chỉ mới tập luyện vài ngày đương nhiên năng lực không thể nào đột nhiên tăng cao lên được. Nhưng mà… hình như sư huynh không phát hiện ra cậu dùng đến kỹ năng Âm Dương Trang.
“Hôm nay đến đây thôi, ai về nhà nấy, mẹ ai người nấy tìm.” Lão Thi thổi còi rồi cao giọng nói: “Ngày mai nhớ đi đúng giờ.”
“Được rồi, chúng ta vào phòng thay đồ tắm một cái rồi về nào.” Lý Mậu chỉ theo bóng lưng của Lâm Khuyết. Cậu ta đang đi về hướng phòng thay đồ nam.
Ở câu lạc bộ Võ đạo, phòng thay đồ được xem như một nơi “thần thánh”. Chỉ khi đủ tư cách và được cho phép thì bạn mới có thể được sử dụng. Nếu Lâu Thành không tham gia khóa huấn luyện đặc biệt này thì chắc chắn cậu sẽ không bao giờ được phép bước vào nơi này.
Các công trình kiến trúc của câu lạc bộ Võ đạo đều do nhà trường bỏ vốn ra xây dựng. Cho nên, dù là sân tập hay phòng năng lực thì bất cứ ai trong trường cũng đều vào được. Nhưng chỉ có phòng thay quần áo, người không có phận sự thì không được vào. Còn một chuyện nữa, thời gian mở sân tập và phòng năng lực khá hạn chế. Điều này nhằm tránh quấy rầy đến các thành viên trong câu lạc bộ Võ đạo.
Luyện tập xong, Lâu Thành không rảnh đùa giỡn với Lý Mậu. Cậu xoay người tìm kiếm Nghiêm Triết Kha thì nhìn thấy cô đang đi cùng Quách Thanh. Có vẻ như cả hai đã thân thiết với nhau hơn rồi. Hai người vừa cười nói vừa đi vào phòng thay đồ nữ. Xung quanh có không ít cậu sinh viên nam đang nhìn chằm chằm, muốn tiến lên bắt chuyện nhưng lại không dám.
Tình Thánh nói không sai mà! Chỉ cần cậu dũng cảm tiến lên bắt chuyện thì đã đánh bại hơn tám mươi phần trăm tình địch vô hình – tám mươi tên nhóc không dám bước đến làm quen, chỉ có thể đứng xa xa và tưởng tượng đủ thứ trong đầu…
Sau khi ra hiệu với Lý Mậu rằng bản thân có việc gấp, Lâu Thành chạy nhanh lên chỗ Nghiêm Triết Kha và Quách Thanh. Cậu vừa thở gấp vừa hỏi: “Sao rồi? Luyện tập sao rồi?”
Tham gia huấn luyện đặc biệt chỉ có mười mấy người. Trước buổi tập, Quách Thanh đã nhìn thấy Lâu Thành và Nghiêm Triết Kha đứng chung một chỗ nên cũng không cảm thấy có gì lạ cả. Cô cười cười nhìn hai người. Còn Lý Mậu đang đứng sau lưng Lâu Thành chỉ biết lắc đầu ngao ngán, anh cảm khái trong lòng: “Số người thấy sắc quên bạn thật không ít mà”, rồi chậm rãi bước đến phòng thay đồ nam cách đó không xa.
Nghiêm Triết Kha cười mỉm chi, đáp: “Tôi không sao. Mà cậu có vẻ rất thảm đó. Bọn tôi liên tục nhìn thấy cậu bị đánh cho đo ván.”
“Đúng vậy. Lần đầu đấu tập, tay chân hơi luống cuống ấy mà.” Đang nói thì đột nhiên Lâu Thành nhíu mày lại. Lúc này cậu mới cảm nhận được cơn đau đang truyền tới từ nhiều nơi trên cơ thể, có lẽ là những vết thương bị ứ đọng máu được hình thành trong lúc đấu tập.
Thấy thế, mắt Nghiêm Triết Kha cong lên, cô nói: “Có phải là có nhiều chỗ bị thương không?”
Lâu Thành thành thật đáp: “Phải.”
Miệng Nghiêm Triết Kha nhếch lên: “Không có rượu thuốc hay cao dùng để tiêu trừ những vết máu ứ đọng khi ngã phải không?”
Lâu Thành lại thành thật đáp: “Phải.”
Cằm Nghiêm Triết Kha khẽ nâng lên, ánh mắt sóng sánh: “Biết ngay mà. Đám con trai các cậu không bao giờ chịu chuẩn bị mấy thứ này cả. Chỉ khi nào cần dùng đến mới nhớ tới nó thôi.”
Lâu Thành cười đáp: “Ha ha, nếu chuẩn bị trước thì sao còn gọi là con trai được chứ.”
Nghiêm Triết Kha cười khúc khích. Trong dáng vẻ xinh đẹp của cô có pha vài nét quyến rũ, cô nói: “Cậu chờ một chút. Tôi có dư một bình cao thuốc. Đây là do thế gia Võ đạo điều chế ra đấy. Đảm bảo với cậu rằng chỉ tới ngày mai, toàn bộ vết máu ứ đọng đều biến mất.”
“Được, được nha.” Lâu Thành ngẩn người một chút rồi sau đó cảm thấy vui sướng trong lòng.
Nhìn theo Nghiêm Triết Kha cùng Quách Thanh bước vào phòng thay đồ nữ, Lâu Thành bỗng nhiên có hứng ngâm nga vài ba câu hát. Cậu rất sung sướng nha, cậu rất thích chí nha…
Lâu Thành đang cười thì đột nhiên cảm thấy không đúng. Có rất nhiều ánh mắt khó hiểu dừng ở trên người cậu.
Cậu quay đầu nhìn lại. Ra là những sinh viên nam muốn bắt chuyện với Nghiêm Triết Kha nhưng không dám kia.
“Ha ha, mấy người chỉ dựa vào nhiệt tình thì có thể chống đỡ được bao lâu chứ. Không chừng, đến ngày mai, mấy người đã bỏ cuộc rồi…” Lâu Thành oán thầm trong lòng.
Mấy phút sau, Nghiêm Triết Kha bước ra, tay cô cầm một bình pha lê nhỏ màu nâu sậm. Cô đưa cho Lâu Thành và nói: “Xoa lên những chỗ bị bầm, rồi xoa bóp chừng năm phút là sẽ có hiệu quả.”
Nhận lấy bình cao thuốc, Lâu Thành cố ý cường điệu nói: “Cám ơn, cảm ơn cậu. Đúng là bạn học Nghiêm Triết Kha nổi tiếng tốt bụng mà!”
Nghiêm Triết Kha đưa tay ra và nói: “Ba mươi đồng, không cần cảm ơn.”
“Hả?” Lâu Thành ngẩn người, nghệt mặt ra nhìn cô.
Nghiêm Triết Kha bật cười, đuôi mắt cong cong. Cô nói: “Tôi đùa đó. Ha ha. Cậu thật là!”
Lâu Thành như bị lây nhiễm sự vui vẻ từ cô. Cậu không cảm thấy xấu hổ chút nào. Lâu Thành tán gẫu thêm vài câu với cô rồi đi vào phòng thay đồ nam.
Phòng thay đồ rất lớn. Vừa bước vào cửa đã có ba băng ghế dài tựa vào tường. Ba băng ghế này là để cho các thành viên câu lạc bộ Võ đạo ngồi tán gẫu với nhau lúc nghỉ ngơi và để bàn bạc về chiến thuật hay về đối thủ lúc tỷ thí. Và phía bên kia có mười mấy tủ quần áo. Các thành viên tham gia đặc huấn đã đạt các cấp nghiệp dư như Lâm Khuyết, Trần Trường Hoa thì có tủ quần áo chuyên dụng riêng. Còn đám chưa đạt được cấp gì như Lâu Thành phải tạm thời dùng những chiếc tủ vô chủ.
Xuyên qua căn phòng này, phía bên trong là các gian phòng nhỏ khác. Những phòng ấy đều có vòi sen tắm rửa, còn có ngăn để xà phòng cùng nơi để quần áo để thay. Ở sâu bên trong nữa là ba nhà vệ sinh nhỏ.
Ào ào. Tiếng nước từ vòi sen xả xuống vang lên không ngừng. Lâu Thành chọn đại một phòng để tắm. Cậu đang tính bước vào thì thấy Lâm Khuyết bước ra từ phòng bên cạnh. Cậu ta vừa xoa đầu vừa đi về phía trước.
Lâu Thành gật đầu nhẹ xem như chào hỏi cậu ta. Lâm Khuyết khẽ vuốt cằm, không nói gì.
“Lâm Khuyết cũng không kiêu căng như mình nghĩ…” Lâu Thành lắc đầu. Cậu bước vào phòng, cởi quần áo và mở vòi sen.
Cảm giác không cần phải xếp hàng chờ tắm ở phòng tắm của trường thật tốt!
Tắm xong, cậu lấy bình cao thuốc ấy ra. Cậu vừa cười ngốc vừa bôi thuốc.
…
Đêm đến, sau khi học xong các tiết học của ngày hôm nay, Lâu Thành trở lại phòng ngủ. Rửa mặt xong, cậu chơi vài ván game online với đám Thái Tông Minh, Tần Mặc, Thang Văn, Khâu Chí Cao để thư giãn. Và sau đó cậu sẽ lên giường trò chuyện QQ với Nghiêm Triết Kha. Vậy là một ngày tuyệt vời sẽ trôi qua như vậy!
Nhưng, đang đánh quái hăng say với các anh em cùng phòng thì có một dãy số lạ gọi vào di động của cậu.
Cậu nghi hoặc bắt máy: “Cho hỏi, ai vậy?”
“A lô, Lâu Thành, tới giờ lên giường đắp chăn đi ngủ rồi đó!” Một giọng khàn khàn vang tiếng.
“Ấy… Là, là lão Thi…” Lâu Thành bất giác trả lời: “Vâng, vâng.”
Trời ơi, đến giờ giấc đi ngủ mà cũng gọi điện thoại đến giám sát! Như vầy thì sao mà sống nổi hả trời!
(*) Adrenalin: thuốc kích thích làm tăng nhịp tim.