Bầu không khí ảm đạm này bủa vây lấy câu lạc bộ võ đạo thật lâu, chỉ sau khi đánh bại được Liễu Thành Lý Công thì mới dịu lại. Trong trong các trận tổ đấu, Đại học Tùng Thành đã gặp Sơn Bắc – quán quân toàn quốc năm ngoái. Trong lúc giao đấu với Hứa Vạn Niên, Lâm Khuyết đột nhiên giảm phong độ, không phát huy được thực lực như thường ngày. Trần Trường Hoa cũng không mạnh như thường ngày. Ngay cả Tôn Kiếm mới khỏi bệnh cũng như thế. Lâu Thành suýt chút nữa là không tin vào mắt mình. Đến khi trận đấu kết thúc, lão Thi xác nhận rằng Hứa Vạn Niên có khả năng Ngôn Linh, mọi người mới giật mình hiểu ra.
Lúc tổ đấu kết thúc là lúc tháng mười hai đã trôi qua hơn hai tuần. Khắp nơi bắt đầu gấp rút trang trí để chuẩn bị giáng sinh sắp tới.
Lâu Thành ra khỏi phòng ngủ nhỏ, đi vào phòng khách rồi ngồi xuống bên cạnh Thái Tông Minh đang tập trung xem tranh tài võ đạo trên ti vi: “Khẩu Vương, tôi có việc muốn xin lời khuyên của cậu.”
“Ui, vô duyên vô cớ mà khách sáo, nhẹ nhàng như vậy, không phải lừa đảo thì cũng là trộm cướp…” Thái Tông Minh chế giễu: “Nói đi, lại là về người tình trong mộng của cậu à?”
“He he.” Lâu Thành chỉ có thể cười cười ngầm thừa nhận.
“Gần đây cậu và người tình trong mộng của cậu phát triển tới giai đoạn nào rồi? Mỗi ngày trên mặt cậu đều treo một nụ cười dâm đãng như thế, chắc mọi chuyện vẫn rất tốt nhỉ?” Thái Tông Minh thuận miệng nói.
Lâu Thành suy nghĩ một lát rồi nhếch khóe miệng lên nở một nụ cười: “Sau khi bại dưới tay Quan Nam, cô ấy sa sút tinh thần rất lâu. Ngày nào tôi cũng vắt óc suy nghĩ làm sao để cô ấy vui lên. Cuối cùng cô ấy cũng khá hơn. Chúng tôi cùng nhau trải qua một cơn sóng gió nho nhỏ như vậy, tình cảm chắc đã được tiến thêm một bước…”
“Trong ba thứ lớn nhất ở đời, ảo tưởng chính là thứ đứng đầu đấy.” Thái Tông Minh không nể nang mặt mũi dội thẳng vào mặt Lâu Thành một thau nước lạnh: “Nếu cô ấy sẵn lòng nói về bạn bè, gia đình, và bản thân cô ấy, như thế mới được tính là tiến thêm một bước.”
“Đúng, đúng, đúng thế. Gần đây cô ấy hay nói đến những việc về cô ấy. Tôi lại có cảm giác như mới vừa quen biết cô ấy lại lần nữa, cảm giác như lúc trước tôi chỉ mến cô ấy vì vẻ bề ngoài và tiếng tăm được lan trong trường.” Lâu Thành vẻ mặt ngại ngùng nói lời sến súa trước mặt Thái Tông Minh. Sau đó cậu lại quay về chủ đề chính: “Tôi còn nhớ cậu từng nói, khi tổ đấu kết thúc vào tháng mười hai, tôi có thể mượn cớ thi đấu định cấp nghiệp dư để hẹn gặp mặt riêng với cô ấy, đúng không?”
Mấy ngày lễ như lễ giáng sinh này, nếu cậu không chớp lấy cơ hội hẹn với cô ấy, chẳng lẽ lại để kẻ khác cướp mất à?
Cái này gọi là biết cảnh giác với các nguy cơ.
Thái Tông Minh cười phá lên: “Chuyện đơn giản như vậy mà cũng hỏi tôi sao? Người tình trong mộng của cậu đã tham gia huấn luyện đặc biệt hơn ba tháng, trình độ võ đạo có lẽ đã tăng lên rất nhiều, chẳng lẽ cô ấy không muốn tham gia thi đấu định cấp nghiệp dư? Chẳng lẽ cô ấy không muốn biết bản thân đã đạt được cấp mấy sao?”
Mỗi năm, cuộc thi đấu định cấp nghiệp dư được tổ chức bốn lần, thời gian diễn ra ở mỗi địa phương cũng khác nhau. Ở Tùng Thành, cuộc thi này bắt đầu vào cuối tháng ba, tháng sáu, tháng chín, tháng mười hai và diễn ra trong hai ngày liên tục. Còn thi đấu định cấp chuyên nghiệp được thống nhất diễn ra vào tháng tư và tháng mười hằng năm.
“Ừm, trong lúc nói chuyện phiếm, tôi có thể cảm nhận được cô ấy rất để ý đến thực lực của mình.” Lâu Thành cũng đồng ý điều này.
“Cậu cũng đã tập được hơn ba tháng rồi, lúc trước không phải đã bảo là thực lực tầm cấp chín nghiệp dư sao? Cậu không muốn biết bản thân đã đạt được cấp mấy à?” Thái Tông Minh lại hỏi tiếp.
“Muốn.” Lâu Thành nói.
“Cái này chẳng phải quá đơn giản sao? Cả hai người đều muốn tham gia thi đấu định cấp nghiệp dư, lại là bạn bè quen thuộc với nhau, hẹn nhau đi cũng là chuyện bình thường thôi mà! Nhưng người tình trong mộng của cậu chắc sẽ rủ thêm Quách Thanh. Lúc đó, cậu cứ trông bầu vẽ gáo, kéo theo lão Khưu đi cùng. Rồi cậu ra hiệu để cho lão Khưu và Quách Thanh có không gian riêng, người tình trong mộng của cậu chắc chắn sẽ đồng ý. Như thế chẳng phải sẽ thành thế giới của hai người sao?” Thái Tông Minh nhìn Lâu Thành đầy khinh bỉ.
“Sau đó thì sao?” Lâu Thành lại hỏi tiếp.
Thái Tông Minh cười khì nói: “Nếu cô ấy thi đạt được cấp mình muốn, lúc đấy cậu lại lấy danh nghĩa chúc mừng để hẹn cô ấy ăn cơm. Nếu cô ấy thất bại thì cậu hãy an ủi cô ấy, hẹn cô ấy đi ăn để giải sầu. Tôi nói này, khi đã hẹn riêng được với cô ấy rồi, cậu sợ gì không có cớ! Nếu còn chưa tới giờ cơm, thì dắt cô ấy đi xem phim, không thì ra quán cà phê nào đó ngồi, nhớ chọn nơi này yên tĩnh một chút ấy!”
“Ôi mẹ ơi, đây chính là một kế hoạch hay đấy…” Lâu thành rất muốn ghi chép mọi thứ vào một quyển sổ nhỏ.
Lúc này, Thái Tông Minh cau mày sờ bụng, nói: “Tôi đi vệ sinh một chút, lát lại nói chuyện với cậu.”
Đưa mắt nhìn cậu ta bước vào nhà vệ sinh, Lâu Thành lại chìm đắm trong suy nghĩ sẽ hẹn Nghiêm Triết Kha cùng đi ăn cơm.
Cô ấy là một cô gái tốt, người theo đuổi chắc chắn sẽ rất nhiều. Nếu cậu cứ chần chừ, do dự mãi không quyết như thế, không chừng sẽ bị kẻ khác đoạt trước mất. Nhưng quan hệ giữa hai người bây giờ có thích hợp để hẹn gặp riêng hay không? Nếu hẹn được thì sao? Có khi nào cô ấy cảm thấy cậu quá đường đột hay không? Có khi nào bọn họ đến cả bạn bè cũng không phải hay không? Có khi nào cô ấy đang thầm mến một ai đó không?
Trong phút chốc, cậu bắt đầu lo được lo mất. Nội tâm vừa cảm thấy ngọt ngào lại vừa cảm thấy chua xót. Đủ loại cảm giác tồn tại trong cậu lúc này.
Thời gian trôi nhanh, trận tranh tài võ đạo trên ti vi đã đến hồi kết thúc. Nghe bình luận viên trên truyền hình bình luận, Lâu Thành mới hoàn hồn lại. Cậu đang ở đâu vậy? Cậu đang làm gì đây?
A, cậu đến xin lời khuyên của Tiểu Minh…
Mà Tiểu Minh đâu?
Không phải vẫn còn ở trong nhà vệ sinh đấy chứ?
Lâu Thành nghi hoặc quay đầu lại, nhìn về phía nhà vệ sinh. Đã hơn nửa tiếng rồi, tranh tài võ đạo cũng kết thúc rồi, sao Thái Tông Minh còn chưa ra? Không phải là ngất xỉu trong đó đấy chứ?
Trong lúc đầu óc đang quay cuồng với các loại giả thuyết thì cậu nghe được tiếng xả nước, rồi tiếp đến là tiếng mở cửa. Sau đó cậu trông thấy Thái Tông Minh vịn vào tường, hai chân run rẩy bước ra.
“Khẩu Vương, cậu sao vậy?” Lâu Thành đứng dậy quan tâm hỏi.
Thái Tông Minh nghiến răng nói:
“Con mẹ nó, bị táo bón nặng rồi!”
Táo bón nặng… táo bón… Lâu Thành nghe thế thì sững sờ, sau đó thì ánh mắt lóe lên, cậu đã hiểu được ngọn nguồn câu chuyện rồi.
“Ha ha ha ha!” Cậu ta cười phá lên: “Ai bảo cậu mỗi ngày đều ăn cơm trắng để dành tiền nuôi heo đất làm gì! Ha ha ha ha, đúng là tự mình làm bậy thì không thể sống mà!”
Hèn gì tên này lại ngồi trong đó lâu như vậy!
Bạn học Tiểu Minh mặc dù không tuân thủ nghiêm ngặt theo kế hoạch tiết kiệm lắm nhưng vẫn rất kiên trì. Mỗi ngày đều ăn ít nhất một bữa cơm trắng. Ngày giáng sinh đến càng gần, số bữa ăn cơm trắng của cậu ta càng tăng. Cuối cùng… cuối cùng lại dẫn đến táo bón!
Ha ha ha ha!
Thái Tông Minh bất đắc dĩ ngồi xuống, mặc kệ mấy lời chế giễu của Lâu Thành, nói: “Mẹ nó, hoa cúc đau quá trời luôn!”
Sau khi cười đủ, Lâu Thành lau nước mắt nói: “Tôi sẽ nhớ chuyện này thật kỹ. Đến khi các cậu kết hôn, tôi sẽ kể chuyện này cho các vị khách quý nghe, để họ biết rằng cậu đã từng yêu một cách liều mạng như vậy. Lúc đó chắc bọn họ sẽ “cảm động” đến khóc mất!”
“Còn mấy ngày nữa là bay đến Đế Đô rồi. Hầy, không ăn kham khổ kiểu này nữa, vẫn nên bắt đầu ăn uống điều độ lại thôi.” Thái Tông Minh thở dài rồi quay lại chủ đề cũ: “Lúc hẹn hò với người tình trong mộng, đừng có học mấy cái trò cua gái vặt vãnh trên mạng. Gì mà hẹn đi chơi với người ấy được thì có nghĩa là đối phương đồng ý qua lại với bạn, rồi còn dũng cảm nắm lấy tay người ấy… Mỗi cô gái đều có tính cách khác nhau, người tình trong mộng của cậu rõ ràng không phải dạng này. Nhưng vẫn nên chọn lúc thích hợp khi các cậu đang trong thế giới của hai người để biểu hiện ra cậu có cảm tình đặc biệt với cô ấy. Nếu không, lỡ như cô ấy nghĩ rằng cậu không có tình cảm gì đặc biệt với mình, rồi quay đầu lại đồng ý hẹn hò với một người khác thì xem như cậu gặp phải bi kịch rồi!”
“Lúc thích hợp thì biểu hiện tôi đang có cảm tình đặc biệt với cô ấy?” Lâu Thành như một cậu học sinh ham học hỏi.
“Ân cần một xíu, săn sóc một xíu, khen nhiều vào, nhìn người ta say đắm vào, để cô ấy mơ hồ cảm nhận được điều đó. Không cần phải nói rõ ra đâu. Đa số các cô gái rất thích điều này. Nhắc trước nhé, đừng có mà vội vàng bày tỏ tình cảm. Thổ lộ chính là bước cuối cùng, không phải là điều đơn giản nhé. Lúc còn chưa thân quen, không có ai sẽ chấp nhận một lời tỏ tình bất ngờ như vậy cả. Đương nhiên vẫn phải xem người đó là ai mới tính tiếp. Cậu phải đợi đến khi khoảng cách giữa hai bên đã được rút ngắn, có một chút mập mờ giữa hai người. Nếu không, cô ấy sẽ cảm thấy do dự, tỏ tình sẽ càng làm tăng thêm áp lực cho cô ấy, khiến cô ấy không vui rồi dễ dàng từ chối lời tỏ tình của cậu. Cứ từ từ, cứ để nước chảy thành sông mới là dịp tốt để thổ lộ.”
Nhớ thật kỹ lời của Thái Tông Minh, Lâu Thành trở về phòng ngủ nhỏ, bật máy tính lên kiểm tra cuộc thi đấu định cấp nghiệp dư. Đồng thời, cậu cũng đăng nhập vào QQ và gửi tin nhắn cho Nghiêm Triết Kha: “Tôi định tham gia thi đấu định cấp nghiệp dư lần này. Cậu có muốn cùng tham gia không?”
Nghiêm Triết Kha online, cô gửi một icon nắm tay ủng hộ: “Tôi cũng đang tính hỏi cậu đây. Tôi chắc chắn sẽ tham gia.”
“Hì hì, thật ăn ý nhau.” Lâu Thành vốn muốn nhắn là “thần giao cách cản”, nhưng cuối cùng lại yên lặng sửa lại: “Dưới phiếu đăng ký có viết, phí tham gia là năm trăm đồng, thi đấu tại võ quán của thành phố Tùng Thành. Cậu định thi lấy cấp mấy?”
“Cấp năm!” Nghiêm Triết Kha gửi icon một con chó cười rất không lương thiện: “Là con người thì phải có mục tiêu phấn đấu chứ! Cậu thì sao?”
Cậu sao? Lâu Thành ngẩn người. Cậu nên đăng ký thi lấy cấp mấy nhỉ?
Hơn một tháng trước, trình độ võ đạo của cậu đã đạt được cấp chín nghiệp dư. Nhưng trải qua trận giao chiến kịch liệt với Ngô Đông, trải qua hơn một tháng chăm chỉ khổ luyện, trải qua một thời gian tiếp thu những điểm mấu chốt và đấu pháp của nhập môn Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích, trải qua những lần quan sát thi đấu võ đạo thực tế, thực lực của cậu chắc chắn đã tăng lên rất nhiều. Nhưng cụ thể là cấp bao nhiêu thì cậu không rõ. Bởi vì phần đấu tập của buổi huấn luyện đặc biệt vẫn chưa được khôi phục lại nên cậu khó mà nói rõ được.
“Cấp bảy!” Lâu thành gửi một icon ngẫm nghĩ.
“Cấp bảy? Nếu cậu thất bại, tôi sẽ vờ như không quen biết cậu đấy.” Nghiêm Triết Kha gửi một icon cười trộm: “Cậu gửi đơn đăng ký tham gia cho tôi đi, hôm nay chúng ta sẽ đi đăng ký. Đúng rồi, cậu nhớ rủ thêm lão Khưu, còn tôi sẽ rủ thêm Quách Thanh, để tạo “cơ hội” cho bọn họ.”
“Anh hùng cùng chí hướng nha.” Lâu Thành gửi một icon đeo kính râm cười đắc ý.
Cậu đang tính gửi tập tin đơn đăng ký tham gia cho Nghiêm Triết Kha thì đột nhiên nhìn thấy ngày tháng thi đấu ở đầu tờ đơn. Sao lại là tháng giêng?
Mở trang chủ của cuộc thi ra, cậu lướt xem tin tức mấy ngày gần đây. Lúc đó cậu mới biết võ quán lâu năm của Tùng Thành này đang được tu sửa lại. Cuộc thi đấu định cấp vào cuối tháng mười hai sẽ được lùi lại vào giữa tháng giêng.
“Thảm rồi!” Cậu lập tức gửi một icon hít nước mũi và chuyển tiếp đường link tin tức cho cô: “Cuộc thi thi đấu định cấp bị lùi đến giữa tháng giêng rồi.”
“Hả? Lúc đó bên tôi có rất nhiều môn phải thi, làm sao có thời gian tham gia đây…” Nghiêm Triết Kha gửi icon choáng váng.
Giữa tháng giêng chính là lúc Đại học Tùng Thành thi học kỳ!
“Đành đợi đến tháng ba năm sau vậy…” Lòng Lâu Thành đau đến rỉ máu, cậu gửi icon đáng thương.
Mấy lời chỉ dẫn của Tình Thánh đều trôi theo sông cả rồi, kế hoạch không theo kịp biến hóa!
“Cũng được, đúng lúc tôi có chuyện khác.” Nghiêm Triết Kha gửi icon đầu mèo gật gù.
“Chuyện gì?” Lâu Thành dù trong lòng cảm thấy căng thẳng nhưng vẫn vờ như vô ý hỏi.
Không phải là hẹn hò đấy chứ?
Nghiêm Triết Kha gửi icon thỏ trắng ngu ngơ gặm cà rốt: “Tôi vốn định ôn tập dần dần, nhưng không ngờ dì tôi bảo mấy ngày gần đây tâm trạng của anh họ tôi không được tốt lắm nên dì ấy sẽ đến đây. Dì ấy định ở đây chơi đến hết Tết Nguyên Đán. Lúc rảnh, tôi phải qua chơi với dì ấy…”
“Anh họ cậu đang đi học hay đang làm việc tại Đại học Tùng Thành?” Thấy Nghiêm Triết Kha nói đến chuyện nhà cô ấy, trái tim đang nhỏ máu của Lâu Thành cũng thấy khá hơn.
Dựa theo lời Tình Thánh nói, việc này biểu hiện rằng quan hệ giữa cậu và cô đã tiến thêm một bước!
Nghiêm Triết Kha gửi icon cười xấu xa: “Thật ra cậu cũng quen người này đấy!”
“Tôi cũng quen?” Lâu Thành mờ mịt hỏi: “Ai vậy?”
Cậu quen biết với anh họ của Nghiêm Triết Kha khi nào nhỉ?
Cậu chẳng có ấn tượng gì về việc này cả!
“Cậu đoán đi…” Nghiêm Triết Kha trả lời.
“Không phải là con tinh tinh bự con kia đấy chứ?” Lâu Thành cố ý nói là Trần Trường Hoa.
Nghiêm Triết Kha biết rõ cậu quen biết với người này, như vậy chỉ có hai khả năng. Một là học cùng lớp với hai người, hai là thành viên tham gia huấn luyện đặc biệt của câu lạc bộ võ đạo…
“Này! Tôi với anh ta giống nhau chỗ nào hả? Từ bao giờ mà tôi biến thành lưng hùm vai gấu như vậy rồi hả?” Nghiêm Triết Kha gửi một icon nhìn khinh bỉ: “Đoán lại đi!”
Giống nhau sao? Mắt Lâu Thành lóe lên, gửi icon chó ngốc trừng mắt mà cô vẫn hay dùng:
“Không phải là Lâm Khuyết đấy chứ?”
“Xem như cậu cũng thông minh đấy.” Nghiêm Triết Kha gửi icon cười đắc ý: “Từ nhỏ đến lớn anh ấy luôn là thần tượng của tôi!”
Bàn tay đang lướt trên bàn phím của cậu khựng lại. Trong lòng cậu như có một vạn con thảo nê mã chạy qua.
Mẹ ơi! Đây đúng là một tin tức lớn mà!
May mà cậu không lỡ mồm ăn nói bậy bạ, may mà cậu chỉ thấy hâm mộ Lâm Khuyết chứ không ghen tỵ và hận. Hiện giờ cậu chỉ muốn hô lên “anh vợ”, rồi ôm thật chặt lấy bắp đùi Lâm Khuyết.
“Nhưng bình thường hai người không nói chuyện với nhau à?” Cậu nghi hoặc hỏi.