Lâu Thành khoác áo lông, cầm lấy điện thoại rồi vội vàng đăng nhập vào QQ gửi tin nhắn cho Nghiêm Triết Kha: “Đoán xem tôi thắng hay thua nào?”
Nghiêm Triết Kha gửi icon liếc xéo: “Cậu hỏi như vậy nghĩa là thắng rồi! Cách màn hình di động, tôi cũng thấy được vẻ đắc chí của cậu! Nhưng không ngờ cậu vậy mà lại thắng một cao thủ cấp một nghiệp dư…”
Cuối dòng tin nhắn, cậu còn gửi thêm một icon hình cún ngốc trừng mắt.
“He he, khả năng thắng của tôi vốn không cao, nhưng vì lời cổ vũ của ai đó mà tôi đã phát huy được hai trăm phần trăm thực lực!” Lâu Thành cố ý dùng từ “ai đó” để nói.
Nghiêm Triết Kha gửi icon che miệng cười: “Vậy nếu tôi nói cả trăm lời cổ vũ thì cậu có thể thắng cả Long Vương à?”
“Ấy ấy, tôi với Long Vương không phải chỉ chênh lệch một trăm lần thôi đâu…” Lâu Thành gửi icon với dòng chữ “tôi nhát gan lắm, đừng có dọa tôi” cho Nghiêm Triết Kha.
Nghiêm Triết Kha gửi cho cậu icon có dòng chữ “nhát gan thế thì hù chết cậu luôn”: “Mau, kể cho huấn luyện viên đây nghe xem cậu thắng như thế nào! Tôi không tin cậu là Cam mà tôi biết đâu! Mau! Nói! Có phải cậu trộm điện thoại của cậu ta không?”
“Muốn kiểm tra bằng ám hiệu không?” Lâu Thành gửi icon cười tủm tỉm.
“Hả? Ám hiệu gì?” Nghiêm Triết Kha gửi icon đỉnh đầu hiện ra dấu hỏi chấm.
Lâu Thành đáp lại bằng icon ngẩng đầu nhìn trời: “Tôi biết cậu tên gì nha, bạn học Nghiêm Triết Kha. Cậu rất nổi tiếng tại trường cấp ba mà chúng ta từng theo học. Cậu học giỏi, tốt tính, dáng dấp lại xinh đẹp. Mọi người ai cũng nghĩ rằng cậu sẽ thi vào Đế Đô hoặc Hoa Hải. Kết quả là cậu lại đến Tùng Thành.”
Đây là nội dung cuộc trò chuyện đầu tiên của hai người. Dựa vào trí nhớ, cậu kể lại cuộc trò chuyện ấy. Bây giờ, khi nhớ lại, cậu vẫn cảm nhận được sự ấm áp nhẹ nhàng như hôm đó.
Nghiêm Triết Kha gửi icon đỏ mặt mỉm cười: “Khi đó, cậu chỉ là một tên gà mờ mới luyện võ. Nào ngờ bây giờ đã có thể đánh bại được cao thủ cấp một nghiệp dư. Khoan, hình như lúc đó cậu không có nói đoạn “dáng dấp lại xinh đẹp”. Hay lắm! Cậu quả nhiên là kẻ giả mạo.”
“Vậy sao? Tôi còn tưởng hôm đó tôi sẽ thật thà nói thế chứ, không ngờ lúc đó da mặt lại mỏng như vậy.” Lâu Thành gửi icon thẹn thùng. Lúc này, cậu không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh mà cười ngây ngô.
Hai người đùa giỡn một hồi mới nói đến chuyện chính. Bàn tay Lâu Thành lướt nhanh trên bàn phím di động. Cậu kể: “Sau khi Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích có đột phá mới, tôi vẫn không có nhiều hi vọng sẽ thắng cao thủ cấp một nghiệp dư kia. Tôi ôm tâm lý đánh tới mức nào thì hay tới đó để thi đấu. Không ngờ cậu ta vì không biết rõ về tôi nên khá đề phòng. Cho nên, khi trận đấu vừa bắt đầu, cậu ta không dùng toàn lực để tấn công mà dùng Hổ Hình của Quân Hoành. Điều này tạo cơ hội cho tôi có thể dần dần thích ứng với cường độ giao đấu, không bị đối thủ dồn đến mức luống cuống tay chân và lâm vào tình thế bị động…”
Cậu miêu tả kỹ càng trận đấu vừa rồi cho Nghiêm Triết Kha nghe. Nghe cậu kể đến đoạn phát giác ra đùi Kim Đào có vấn đề và lúc cậu ngăn cản đòn Hổ Vĩ Thối vô cùng hiểm ác, Nghiêm Triết Kha gửi ngay icon bị dọa sợ để thể hiện sự căng thẳng, hồi hộp của mình. Sau đó, khi nghe cậu đã ngộ ra được sự tinh túy của Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích, có thể mượn lực phản kích lại đối thủ, sức mạnh càng lúc càng tăng, cô lại thể hiện sự hâm mộ của mình với sự lĩnh hội của cậu.
Nhìn thấy người mình thương vô tình thể hiện sự tin tưởng, ủng hộ và hâm mộ mình, Lâu Thành cảm thấy cực kỳ thỏa mãn và vui sướng. Điều này còn hạnh phúc hơn cả việc được toàn võ quán hò hét và vỗ tay khi cậu chiến thắng.
Kể đến cuối trận, Lâu Thành gửi icon cười xấu xa cho Nghiêm Triết Kha: “Sau đó, tôi cứ không ngừng dùng Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích áp chế cậu ta. Đánh một hồi, cậu ta vì bị tiêu hao thể lực quá lớn mà liều mạng dùng Pháo Quyền để phản kích lại. Nhưng tôi dùng Đại Tuyết Băng kết hợp với Điện Hỏa Trang để ngăn cản lại rồi thuận thế thúc cùi chỏ vào ngực đối phương để kết thúc trận đấu.”
“Nghe cậu kể mà cứ thấy quen quen…” Nghiêm Triết Kha gửi icon ngẩn người: “Nhớ ra rồi! Sư huynh Ngô Đông lúc trước cũng bị cậu dùng sức chịu đựng kinh khủng kia làm tiêu hao thể lực, cuối cùng bị cậu đánh bại!”
“Đúng vậy! Ai bảo sức chịu đựng của bọn họ kém như thế làm chi.” Lâu Thành gửi icon ngẩn mặt lên trời cười to.
Nghiêm Triết Kha liên tục gửi sáu icon câm nín: “… Cái này tôi không nói lại được. Nếu sức chịu đựng của anh họ tôi cũng như cậu thì lúc đấu với Học viện Nam Quan, anh ấy có thể một mình cân cả ba trận.”
Lâu Thành nhấn gửi icon cười ngây ngô và nói: “Sau khi bắt đầu luyện võ, sức chịu đựng của tôi mới tốt như thế. Trước đó nữa, sức chịu đựng dù không tệ nhưng cách cấp độ biến thái còn rất xa.”
Lâu Thành lấy chuyện kim đan nâng cao sức thể lực và sức chịu đựng của cậu kể thành sau khi luyện võ mới được như thế. Nếu cậu nói khoác, bảo từ xưa đã thế thì trước sau gì Nghiêm Triết Kha cũng phát hiện cậu nói dối. Hai người đều học chung trường cấp ba nên cô ấy sẽ dễ dàng biết được thành tích chạy cự ly dài năm xưa của cậu chỉ ở mức trung bình.
Nghiêm Triết Kha không nói thêm gì về việc này nữa. Cô gửi icon đáng thương, nói: “Cam à, tôi cảm thấy cậu lợi hại hơn tôi rồi. Không được rồi, tôi phải rời giường!”
“Rời giường để luyện võ.” Lâu Thành gửi icon cười ha ha và trả lời lại.
“Không, rời giường để ăn cơm!” Nghiêm Triết Kha gửi icon đói khát.
Bị bộ dạng ngây ngô của Nghiêm Triết Kha chọc cười. Lâu Thành trả lời lại: “Nghe cậu nói thế, bụng tôi cũng bắt đầu biểu tình rồi này. Suýt nữa là quên ăn cơm.”
Cậu cầm điện thoại, kéo khóa áo lông lên. Cậu đi qua quầy dịch vụ, bước ra khỏi võ quán.
Lúc này, các trận đấu buổi sáng đã kết thúc. Người đi ra ngoài ít dần. Mấy cô gái trực ở quầy dịch vụ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lâu Thành.
“Nhìn kìa! Anh chàng Lâu Thành kia kìa, sáng nay đã đánh bại được cao thủ cấp một nghiệp dư đấy.” Cô gái đã cổ vũ Lâu Thành sáng nay vui vẻ chỉ về phía cậu, nói.
Cô gái bên cạnh suy nghĩ một lát rồi gật đầu, nói: “Đúng là hắc mã, thắng mà không dựa vào may mắn.”
“Loại võ giả này, chắc khán giả sẽ thích xem lắm. Hay là mai chúng ta gợi ý khán giả xem trận của cậu ta đi.” Cô gái cổ vũ Lâu Thành sáng nay nói.
Một cô gái khác đứng bên cạnh cười nói: “Sao nhiệt tình quá vậy? Chẳng lẽ yêu rồi sao?”
“Hứ, con nhỏ xấu xa này nghĩ gì vậy hả? Tôi đang tích cực làm việc vì lợi ý của khán giả đấy nhé!”
Ba cô gái cười đùa hồi lâu rồi quyết định đẩy cô gái đã cổ vũ Lâu Thành sáng nay đi xin ý kiến của quản lý.
Cô ta sắp xếp lại thông tin, đi qua phòng giữ đồ, đến trước phòng làm việc của quản lý và gõ nhẹ ba cái.
“Vào đi.” Một giọng nam từ trong phòng truyền ra.
Cô vặn tay nắm cửa, đẩy cửa ra và căng thẳng đi vào.
“Ninh Linh, có chuyện gì à?” Quản lý là một người đàn ông trung niên có kiểu tóc Địa Trung Hải.
Ninh Linh cười hì hì nói: “Quản lý, bọn em phát hiện ra một tuyển thủ rất lợi hại.”
“Rất lợi hại? Lợi hại ra sao?” Quản lý đặt bút xuống rồi tựa lưng ra sau ghế.
Ninh Linh đưa thông tin của Lâu Thành cho quản lý xem và nói: “Có mấy người xem đến hỏi tuyển thủ này nên bọn em mới biết đến cậu ta. Cậu ta là sinh viên Đại học Tùng Thành, mới mười tám tuổi, không có cấp võ đạo. Thế nhưng cậu ta đã đánh bại được Lưu Ứng Long của võ quán Bạch Viên, một tuyển thủ cấp sáu nghiệp dư và cường giả cấp một nghiệp dư hôm nay.”
Quản lý nhận lấy xấp giấy tờ, vừa nghe Ninh Linh nói vừa lật ra xem. Một lúc sau ông ta dừng lại.
“Đúng là rất lợi hại… Đây có lẽ sẽ là một chủ đề hấp dẫn đấy… Cô làm việc rất linh hoạt, không tệ, không tệ.” Dừng lại một lát, ông ta nói tiếp: “Ừ, mai xếp cậu ta đấu ở lôi đài số một.”
Lôi đài số một chính là lôi đài trung tâm!
Đến vòng thứ tư, thực lực giữa các võ giả đã không còn chênh lệch nhiều, cho nên không sợ xuất hiện chuyện kẻ quá mạnh, người quá yếu như những vòng đầu tiên.
…
Lúc này, Nghiêm Triết Kha đang ăn cơm cùng người nhà. Còn Lâu Thành đang ngồi trên một cái ghế mà cậu chỉ cần ngồi mạnh xuống là sẽ bị gãy, ăn cơm qua loa tại một quán bán thức ăn nhanh. Cậu vừa ăn vừa lướt diễn đàn xem bài đăng mới cập nhập.
Trong bài viết, “Đường đến lôi đài” gửi icon bi thương kèm một tấm hình. Trong hình là “Một quyền vô địch” vừa luyện tập xong, đang ở trần nửa người chuẩn bị đi tắm. Bắp thịt rắn chắc, đường cong rõ ràng, dáng người cực chuẩn. “Đường đến lôi đài” còn đính kèm lời nhắn: “Tiểu Quyền thua… đã hứa đăng hình bán khỏa thân là đăng!”
Cô bé “Có bán mì hoành thánh nha” bình luận đầu tiên. Nhóc gửi icon chảy máu mũi và bình luận: “Không hiểu sao thấy biết ơn tuyển thủ tên Lâu Thành kia quá…”
“Đúng vậy, nếu biết trước sẽ có “hàng” để xem như thế, khi mới bắt đầu, tôi đã tạo áp lực để Tiểu Quyền thua rồi!” Cô gái có tên tài khoản là “Biển xanh thẳm” gửi icon tay nắm lại, lệ lăn dài trên má.
“Cỏ cây thế gian đều tươi đẹp” trả lời: “Mấy người vậy là không được rồi! Phải giữ vững chính kiến của bản thân chứ! Dù thời gian có quay lại, tôi vẫn sẽ cổ vũ cho Tiểu Quyền!”
Tài khoản tên “Sun” hay đăng ảnh mỹ nữ cũng hùa theo: “Không ổn… Nhìn ảnh thôi mà tôi đã muốn làm trâu già gặm cỏ non rồi.”
“Mèo yêu rượu” gửi icon hai mắt sáng rực: “Không ngờ còn có “hàng tốt” để đám con gái chúng ta ngắm như vậy.”
Nhìn bình luận của các cô gái, “Không làm lưu manh” trả lời: “Nhìn mấy người như vậy, tôi nghĩ bản thân nên xem xét đến chuyện chụp ảnh khoe thân gửi lên diễn đàn.”
“Tôi luôn luôn đẹp trai và thuần khiết” trả lời bình luận của “Không làm lưu manh”: “Mau, sẵn tiện cởi quần ra luôn nhé!”
“Mẹ kiếp! Tôi xem cậu như anh em, vậy mà cậu lại ngấp nghé “hoa cúc” của tôi!” “Không làm lưu manh” gửi icon hung tợn.
Nhìn bọn này càng bình luận càng lệch khỏi đường ray mang tên “đứng đắn”, Lâu Thành vừa ăn vừa cười. Mãi một lúc sau, thanh niên yêu võ thành si – “Long Vương cái thế” bình luận đàng hoàng: “Có thông tin chi tiết của cái người tên Lâu Thành kia không? Tôi rất tò mò cậu ta có lai lịch gì. Tôi vậy mà không biết chút thông tin gì về một người này.”
“Một quyền vô địch” trả lời: “Chỉ biết là sinh viên của Đại học Tùng Thành.”
“Đại học Tùng Thành? Vì liên quan đến Lâm Khuyết nên tôi khá chú ý đến mấy trận đấu của câu lạc bộ võ đạo Đại học Tùng Thành. Nhưng những tuyển thủ ra sân của họ, không có ai tên là Lâu Thành cả.”
Cô nhóc “Huyễn Phạn” xuất hiện: “Oa, tôi kết nhất là mấy cao thủ thần bí như thế này!”
“Đại hiệp cưỡi heo” cũng bình luận: “Có đoạn phim thi đấu của Lâu Thành kia không?”
“Để xem xem đã. Trên màn hình lớn có chiếu lại những đoạn giao đấu đặc sắc. Để tôi quay lại bằng di động.” “Đường đến lôi đài” trả lời.
Một lúc sau, cậu ta gửi lên một đoạn video. Trong đoạn phim, hai võ giả đang nhanh nhẹn và linh hoạt tấn công lẫn nhau. Cảnh giao đấu ấy vừa đặc sắc vừa dữ dội. Hai võ giả đó chính là Lâu Thành và “Một quyền vô địch”.
“Chính là nó.” Lâu Thành đặt đũa xuống và bình luận. Sau đó, cậu chuyển tiếp đường link của đoạn video cho Nghiêm Triết Kha. Khách sạn cậu ở có băng thông (1) lớn. Khi nào quay về khách sạn, cậu sẽ tải hết xuống và lưu lại để làm kỷ niệm.
“Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích, đúng là sinh viên của Đại học Tùng Thành rồi.” “Long Vương cái thế” trả lời: “Nhưng mà, Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích đã luyện đến mức này, không hề kém cạnh Lâm Khuyết, sao lại không có ai biết gì về người này vậy nhỉ?”
“Đánh hay lắm! Tiểu Quyền, anh cũng rất mạnh, chỉ là đối thủ mạnh hơn anh thôi.” Cô nhóc “Có bán mì hoành thánh nha” bình luận.
“Một quyền vô địch” bình luận: “Tôi biết. Thật ra, khi thất bại trong hai lần tham gia thi đấu định cấp, tôi có chút không phục, luôn cảm thấy bản thân kém may mắn, gặp toàn những đối thủ mạnh, cho nên mới không đạt được cấp chín chuyên nghiệp. Nhưng qua trận đấu hôm nay, tôi đã nhìn rõ được thực lực của bản thân. Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân (2). Tôi còn cách cấp chín chuyên nghiệp một khoảng khá xa.”
Trông thấy người mà bản thân luôn hâm mộ trong dĩ vãng tâm phục khẩu phục mình (3), Lâu Thành rất vui, có cảm giác thành công và thỏa mãn không nói nên lời. Cậu thận trọng bình luận: “Vô địch, thật ra, cậu rất mạnh.”
“Đại hiệp cưỡi heo” cũng đáp: “Rõ ràng đối phương có thực lực ở tầm chuyên nghiệp. Tiểu Quyền, cậu có thể đấu đến mức này đã là rất khá rồi.”
He he, thực lực ở tầm chuyên nghiệp? Mau, mau, mau khen tôi nữa đi…
Lâu Thành cười vô sỉ. Cậu lại cập nhật để xem thêm các phần bình luận khác.
Cậu nhìn thấy các tài khoản quen thuộc như “Không làm lưu manh”, “Thủy quản công ăn nấm”, “Mèo yêu rượu”, “Biển xanh thẳm”, “Cỏ cây thế gian đều tươi đẹp”, “Sun”,… đều bảo người tên Lâu Thành này thật thần bí. Bọn họ còn bảo, thực lực người này rõ ràng rất mạnh nhưng lại không thay mặt câu lạc bộ võ đạo Đại học Tùng Thành thi đấu. Bọn họ cũng khen Lâu Thành lúc thi triển Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích đã đem đến cảm giác mạnh cho người xem, đặc biệt điên cuồng, đặc biệt hung mãnh, mới chỉ xem một đoạn phim đã khiến người ta cảm thấy không rét mà run.
Những thứ này khiến Lâu Thành cảm thấy lâng lâng như đang say rượu. Khóe miệng cười đến mức không khép lại được. Cậu rất muốn cho Nghiêm Triết Kha nhìn thấy những thứ này.
“Mới mười tám tuổi mà trình độ đã ngang tầm chuyên nghiệp, không chừng sau này cậu ta sẽ gia nhập câu lạc bộ Long Hổ đấy. Em là em rất thích loại cao thủ bí ẩn không có mấy ai biết đến như thế này.” “Huyễn Phạn” bình luận.
Lúc này, cô nhóc “Có bán mì hoành thánh nha” gắn thẻ nhắc tên “Con hổ của Schrödinger”, tức là Lâu Thành và bình luận: “Tiểu hổ, hình như anh ở trong câu lạc bộ võ đạo Đại học Tùng Thành phải không? Câu lạc bộ của anh có cao thủ thần bí nào như vậy không?”
“Có chứ!” Lâu Thành gửi icon cười híp mắt.
“Ai vậy? Ai vậy?” “Có bán mì hoành thánh nha” gửi icon tò mò.
Lâu Thành đáp lại cô bé bằng một icon chống nạnh cười to và một dòng bình luận:
“Anh chứ ai! Anh chính là cao thủ thần bí ấy!”
“Phụt! Tiểu hổ, anh càng ngày càng biết cách nói đùa rồi!” “Có bán mì hoành thánh nha” đáp.
“Cỏ cây thế gian đều tươi đẹp” cũng trả lời lại bình luận: “Tiểu hổ, cậu chém gió ngày càng sành sỏi rồi đấy!”
Lâu Thành cười he he và không bình luận gì thêm nữa. Đặt điện thoại xuống, cậu tập trung ăn cơm.
(1) Băng thông: tên quốc tế là bandwidth, thuật ngữ này dùng để chỉ lưu lượng của tín hiệu điện được truyền qua thiết bị truyền dẫn trong một giây là bao nhiêu. Băng thông càng lớn, lượng người có thể truy cập cùng lúc càng nhiều.
(2) Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: nôm na là ở bên ngoài sẽ có bầu trời cao hơn, sẽ có người tài giỏi hơn.
(3) Tâm phục khẩu phục: cảm thấy phục từ trong lòng mà không phải chỉ là lời nói suông ngoài miệng.