Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vô địch chiến thần (full 260 chap bản dịch chuẩn)

Chương 175: Một Hầu gia đến đây

Đối với phụ nữ mà nói.

Làm thế nào để hạ gục một người phụ nữ thì chỉ có bản thân phái nữ mới biết rõ nhất.

Thật dễ nhận ra, tin tức trên tờ báo này là một kế hoạch “xuất sắc”.

“Lăng nhăng đa tình”, “thay đổi liên tục” chỉ riêng hai từ này đã đủ để hủy hoại bất kỳ người phụ nữ nào, bất kể trước đó hình tượng của người này trong lòng quần chúng nhân dân chính trực đến đâu.

Không cần nghi ngờ gì nữa, đối với Sở Vân Mộng, đây là đòn đả kích trí mạng.

Cô từng nghĩ đến rất nhiều thủ đoạn được dùng để đối phó mình, nhưng không ngờ có người dùng đến cả chiêu này.

Có lúc cô cũng nghi ngờ.

Chuyện độc ác đến thế, liệu có phải Vương Lâm làm không? Cùng là phụ nữ với nhau, chắc bà ta không dùng tới thủ đoạn tồi tệ như vậy đâu nhỉ?

Bên dưới dòng tiêu đề là bài báo vô cùng chi tiết.

Nội dung sinh động cùng hình ảnh mờ mờ ảo ảo ở hộp đêm, có thể nói là đến mức đổi trắng thay đen.

Ở phần kết.

Người viết như thể sợ người đọc không biết Sở Vân Mộng là ai, bài báo này còn đăng thêm thông tin chi tiết.

Mũi dùi chĩa về phía nhà họ Sở.

Mà tờ báo này chính là nhật báo của ba thành phố duyên hải hôm nay.

Tên tuổi của Sở Vân Mộng bỗng chốc được người người biết tên.

“Tổng giám đốc Sở, chị không sao chứ?”, thư ký nhẹ nhàng hỏi.

“Không sao, em ra ngoài trước đi!”, cô mệt mỏi ngả người ra ghế, nhẹ nhàng đáp.

Lúc này cô không còn tâm tư suy đoán người hại cô là ai nữa, sự việc này quá nghiêm trọng, đối phương như muốn giết cô luôn.

Họ muốn cô không thể ngóc đầu lên được cả đời này.

Đùng!

Cô túm lấy tờ báo đập mạnh xuống bàn.

Tại phủ Võ Uy Hầu.

Đùng!

Lâm Triệt vỗ mạnh xuống bàn trà, tờ báo cùng trà cụ rơi hết xuống đất.

Trương Thông đứng ở bên cạnh không dám lên tiếng.

Anh ta dè dặt nhặt tờ báo lên, liếc mắt nhìn đầu đề thôi cũng đủ nhíu chặt hai hàng lông mày.

“Như thế này là định lấy mạng của cô Sở đây mà!”, Trương Thông nhẹ nhàng nói.

Được nhắc nhở như thế, Lâm Triệt mới giật mình, nhanh chóng gọi vào số điện thoại của Sở Vân Mộng.

Điện thoại đổ chuông một hồi lâu, đối phương mới bắt máy.

Giọng nói của cô có vẻ mỏi mệt.

“Em không sao”, cô không khóc, không làm ầm ĩ, câu đầu tiên của cô là sợ Lâm Triệt lo lắng.

Anh yên tâm hơn, nhẹ nhàng an ủi: “Ừm, em cứ yên tâm làm việc, chuyện này giao cho anh xử lý”.

Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát rồi mới nói: “Không sao, em không quan tâm người khác nhìn em như thế nào, anh tin tưởng em là được!”

Dường như mọi thứ quay về lúc trước.

Đứng giữa thế giới này, Sở Vân Mộng chỉ có một mình Lâm Triệt.

Nhưng, một mình anh là đủ rồi.

“Anh mà không tin em hay sao? Anh có lừa em bao giờ chưa? Em cứ yên tâm làm công việc của mình, đợi anh bắt được hung thủ đứng sau chuyện này cho em”, Lâm Triệt đảm bảo với cô.

Hai người nói chuyện thêm một lát.

Sau đó họ mới chịu cúp điện thoại.

Chiếc xe Jeep màu xanh quân đội.

Chậm rãi tiến về phía tòa soạn báo này.

Ba thành phố này vốn thuộc vành đai kinh tế phát triển phồn hoa nên trên đường rất nhiều nhóm người túm năm tụm ba.

Khi những chiếc xe xếp thành hàng lướt qua, ai nấy lộ ra ánh mắt nghi hoặc.

Bên trong tòa nhà của tòa soạn, bảo vệ đang nhàn nhã nói chuyện với nhau vì thời gian này căn bản không có ai ra vào.

Két!

Đúng vào lúc này, tiếng phanh xe chói tai vang lên khiến bảo vệ giật mình.

Người này ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một chiếc Jeep màu xanh quân đội đỗ ngay trước cửa tòa nhà, không lệch một ly.

Bảo vệ lập tức sừng sộ quát lên: “Mẹ kiếp, đứa nào thế, đỗ xe ngay trước cửa, có biết lái xe không thể hả!”

Ông ta hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.

Bỗng thấy Trương Thông từ trên xe nhảy xuống: “Đi gọi toàn bộ lãnh đạo của các người đến phòng họp!”

Bảo vệ sững người, dù nhìn ngắm thật kỹ nhưng vẫn thấy không quen người này.

Lãnh đạo từ đâu ra vậy?

Không thể nào, lãnh đạo nào lại đi lái kiểu xe này?

“Cút đi, đừng có quấy rối ở chỗ này!”, tưởng đối phương tới gây chuyện, ông ta lập tức quát lên.

Sắc mặt Trương Thông dần trở nên khó coi, trừng mắt nhìn ông bảo vệ đang định chửi rủa.

Bảo vệ kia sợ đến mức lập tức ngậm miệng.

Người này bèn sửa miệng: “Có hẹn trước không? Nếu không hẹn trước thì không được vào trong đâu”, bốn, năm bảo vệ tới gần chỗ này để chặn đường.

Cộp cộp cộp!

Đúng vào lúc này, một loạt tiếng bước chân vang lên từ phía sau.

Hàng thủ vệ được võ trang đầy đủ sải bước chạy vào trong, chỉnh tề đứng sau lưng Trương Thông, đợi lệnh.

“Phong tỏa hiện trường, không cho bất kỳ ai rời khỏi nơi này!”

“Rõ!”, nhận được nhiệm vụ, họ nhanh chóng phong tỏa tòa soạn.

Còn nhóm bảo vệ sợ đến mức hai chân run như sàng gạo, không dám ngăn cản.

Trương Thông quay trở lại xe, mở cửa xe nghênh đón Lâm Triệt bước xuống.

Bảo vệ vốn đã sợ hãi, lúc này càng thêm giật mình.

Chỉ thấy, một chàng thanh niên khí chất phi phàm bước xuống từ chiếc Jeep màu xanh quân đội.

Áo bào gấm thêu con trăn trên người anh tung bay theo gió.

Mẹ kiếp, đây là Hầu gia à?

Bảo vệ đột nhiên nhớ tới tin tức được lan truyền rộng rãi mấy ngày nay, Võ Uy Hầu đã tiến vào ba thành phố duyên hải.

Trong thoáng chốc, mồ hôi lạnh trên trán nhỏ ròng ròng.

Đợi khi anh bước tới gần mới sực nhớ ra.

Ông ta hành lễ: “À ờm, tham kiến đại nhân!”

Ông ta không biết đây có phải Võ Uy Hầu hay không, bản thân ít học, chỉ sợ mình gọi nhầm.

“Bảo các cấp quản lý tới phòng họp!”, Lâm Triệt nhẹ nhàng nói.

Bảo vệ vâng dạ, chạy tới quầy lễ tân gọi điện thoại.

“A lô, trưởng phòng Viên đấy à? Có một nhân vật lớn mới đến, nói là các cấp quản lý đều phải tới phòng họp”, bảo vệ lí nhí nói.

Đầu dây bên kia sững người trong thoáng chốc, nhân vật lớn tới đây?

Chẳng lẽ là chủ tịch hội đồng quản trị?

Tuy thấy tò mò, nhưng người này cũng dè dặt hỏi lại: “Nhân vật lớn nào thế?”

“Trông có vẻ là một Hầu gia!”

“Hầu cái con khỉ, ông Trương, trưa nay ông lại uống rượu đấy à? Trong thời gian trực ban mà ông cũng dám uống rượu à?”, đầu dây bên kia vang lên một hồi chửi mắng.

Sau khi mắng xong, không đợi bảo vệ giải thích, người này đã cúp máy.

Bảo vệ nhìn mấy kia bên kia rồi lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Đám người cũng không dám chần chừ, đi thẳng vào thang máy, tiến về phía phòng họp.

Bảo vệ nói vọng vào máy bộ đàm: “Tôi thông báo rồi đấy nhé, là trưởng phòng Viên không tin, đến lúc đó đừng bảo là tôi không báo với mọi người”.

Họ đi thẳng vào khu làm việc.

Đám đông vốn đang trong trạng thái công tác lục tục bỏ hết công việc trong tay xuống, nhìn đám đông bước ra khỏi thang máy.

Bất kể là chàng thiếu niên cao lớn đĩnh đạc, mi mục uy nghiêm.

Hay là hàng thủ vệ với súng ống đạn dược ở bên cạnh, đều mang đến đả kích quá lớn cho đám đông.

Với tư cách là trưởng phòng, Viên Tuấn nhanh chóng vọt ra khỏi phòng làm việc, đến khi nhìn thấy Lâm Triệt mặc áo gấm thêu con trăn, chỉ hận không thể tát mình một cái.

Đệt, đúng là Hầu gia thật này!

Hắn ta lon ton chạy tới trước mặt anh, run run rẩy rẩy nói: “Chào, chào anh! Tôi là trưởng phòng ở đây, Viên Tuấn, thất lễ vì không đón tiếp từ xa, thất lễ!”

Lâm Triệt bắt tay với hắn ta.

“Phòng họp ở chỗ nào? Chúng ta vào đó nói chuyện!”

Giọng nói rất bình thản, nhưng có thể nghe ra được vẻ lạnh nhạt trong đó.

Một thứ linh cảm không tốt lắm dâng lên trong lòng, có lẽ lần này sẽ khiến hắn ta mất cả đời cũng không quên được.

Hắn ta ra hiệu cho cấp dưới liên hệ với giám đốc, còn bản thân mình nhanh chóng đi phía trước dẫn đường cho Lâm Triệt.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận