Chương 180: Đại nhân độ lượng
Trong thoáng chốc
Ai nấy trong phòng họp cũng cảm thấy sống lưng lạnh toát như cả người rơi xuống hầm băng.
Kỷ Phú Lâm ban nãy còn lấp liếm cho xong nên bây giờ càng thấy lạnh người, hai chân đã bắt đầu run rẩy không thể nào khống chế nổi.
Gã ta dám khẳng định, Lâm Triệt tuyệt đối dám giết mình.
Kỷ Phú Lâm đâu dám thăm dò thêm bất cứ lần nào nữa, gã ta vội vàng xin lỗi: “Hầu, Hầu gia, tôi, tôi sai rồi!”
Sau khi được Lâm Triệt buông ra, gã ta quỳ trên nền đất không dám hé răng thêm nửa câu, cũng cúi gằm xuống, không dám nói gì y như Dương Mãn.
Lâm Triệt nhìn hành động của gã ta mà liên tục cười lạnh.
Đúng là cái thứ không ăn đòn thì không chịu ngoan ngoãn!
Thời gian vội vàng trôi đi.
Lâm Triệt và những người khác đã dừng chân ở đây vài tiếng đồng hồ.
Hương trà thơm đã tan hết.
Cũng đến lúc rời đi rồi.
Nhưng anh vừa định đứng dậy thì bên ngoài cửa lại vang lên những tiếng ồn ào.
Mà Kỷ Phú Lâm đang quỳ trên nền đất cũng lộ ra vẻ mặt hân hoan mừng rỡ, chỉ là khi Lâm Triệt lướt mắt nhìn sang, gã ta nhanh chóng che giấu.
Lâm Triệt nhìn rõ cảnh ấy, nên cũng không vội vàng rời đi nữa.
Anh ngồi yên tại chỗ, gõ nhẹ lên bàn, lập tức có người lại châm đầy chén trà.
Hương trà thơm một lần nữa tỏa ra.
Đám người ngoài cửa lại tách ra, một ông già chậm rãi bước tới.
Tuy rằng trông lão ta râu tóc bạc phơ, nhưng bước chân cực kỳ vững vàng, trong lúc đi lại, nửa thân trên không hề lắc lư, cực kỳ ổn định.
Mà hai chàng thanh niên theo sau lão ta cũng y hệt như thế.
Là người luyện võ!
Họ đi thẳng vào phòng họp mới ngước mắt nhìn cảnh tượng bên trong.
Khi nhìn thấy người của tòa soạn quỳ đầy trên nền đất, có cả đám người Kỷ Phú Lâm và Dương Mãn, lông mày của lão ta nhíu chặt vào.
Lửa giận bỗng chốc cháy phừng phừng lên trong lòng.
Xem ra Kỷ Phú Lâm đã nhắc tới tên tuổi của mình mà đối phương vẫn không coi ra gì.
Thực ra, lão ta không hề biết rằng, Kỷ Phú Lâm còn chưa kịp nhắc tới đã bị đánh đến độ suýt tè ra quần rồi.
Làm gì còn dám báo tên tuổi của người khác để tiếp tục uy hiếp đối phương chứ.
“Cậu thấy lão phu mà vẫn còn dám ngồi đó?”, Lương Khâu Lý hừ lạnh một tiếng, giận dữ trách mắng.
Âm thanh như tiếng hổ gầm, khí thế dội thẳng về phía Lâm Triệt.
Anh khẽ mỉm cười, nhưng không hề để tâm, khẽ phất tay về phía trước, khói trà như sương mù lập tức tản hết đi.
Lương Khâu Lý hơi sững người, không ngờ chàng thanh niên này cũng có chút bản lĩnh.
“Cậu là con cháu của nhà nào, nhìn thấy lão phu mà vẫn còn ngồi đó? Không biết người lớn nhà cậu dạy dỗ cậu thế nào!”, Lương Khâu Lý lạnh giọng nói, vừa mở miệng ra đã đứng trên góc độ đạo đức để chèn ép Lâm Triệt.
Anh bất động như ngọn núi, chỉ khẽ mỉm cười.
Lâm Triệt dịu dàng nói: “Thứ đáng tôn trọng là đức độ, chứ không phải tuổi tác. Nói như ông thì trong nhà tôi có con rùa một trăm tuổi mới chết, phải chăng ông nên khấu đầu lạy nó hai cái, để chứng minh ông cha của nhà ông dạy dỗ ông đúng chừng đúng mực”.
Tất cả mọi người hóa đá tại chỗ.
Thật không ngờ Võ Uy Hầu không chỉ uy nghiêm đáng sợ mà lời nói cũng sắc bén đến vậy.
Anh nói mà Lương Khâu Lý đỏ mặt tía tai, chỉ mặt Lâm Triệt quát lên: “Thằng nhãi nhà mày mồm miệng sắc bén đấy, đúng là nghé con không sợ ông hổ!”
Sau đó lão ta dặn dò người sau lưng mình: “Thông báo cho Tú Y Vệ đi điều tra ngọn ngành gốc gác thằng nhãi này, tôi muốn cho cả nhà nó biết kết cục của việc không dạy bảo con cháu!”
Tung ra cái tên “Tú Y Vệ”, Lương Khâu Lý yên lặng quan sát thái độ của Lâm Triệt, chắc hẳn anh sẽ lập tức sợ đến độ quỳ xuống cầu xin.
Nhưng đợi một lúc lâu, chỉ thấy chàng trai này khẽ nhíu mày, đánh giá lão ta từ trên xuống dưới.
“Ông là người của Tú Y Vệ?”, Lâm Triệt hỏi với vẻ hứng thú.
Thái độ của anh khác với tưởng tượng của lão ta, không có cầu xin hay hoảng sợ.
Trong ánh mắt chỉ lộ vẻ nghi ngờ.
Có ý gì đây?
“Đã biết lai lịch của lão phu rồi mà còn không mau đứng dậy hành lễ!”, Lương Khâu Lý vẫn tiếp tục ra dáng một người bề trên.
Bao nhiêu chỗ ngồi còn trống, nhưng từ đầu đến cuối lão ta cứ nhất quyết muốn ngồi chiếc ghế của Lâm Triệt.
Lâm Triệt liếc nhìn lão ta với vẻ chế giễu rồi nói: “Vị trí của tôi, chỉ sợ ông không dám ngồi xuống!”
“Ha ha!”, Lương Khâu Lý cười to, lão ta đáp: “Hôm nay lão phu nhất định phải ngồi vào vị trí này!”
“Được thôi!”
Lâm Triệt đáp một tiếng rồi đột ngột đứng dậy.
Anh vừa đứng lên đã khiến vạt dưới của áo gió đột ngột bay lên.
Lương Khâu Lý bước về phía chiếc ghế, cười lớn, đang định ngồi xuống thì đột nhiên nhìn thấy con Cửu Long Mãng bốn vuốt màu vàng kim.
Thế này…
Cái mông còn chưa kịp ngồi xuống, lão ta đã đứng phắt dậy.
Lùi sang một bên.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Triệt, lão ta lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai?”
Xuất thân từ Tú Y Vệ nên tất nhiên Lương Khâu Lý hiểu nhiều biết rộng, áo bào Cửu Long Mãng tứ trảo không phải thứ mà người bình thường có thể mặc được.
Nó đại diện cho một thứ thân phận, một loại vinh quang.
Đến cả Cẩm Y Vệ như lão ta đứng trước mặt người này cũng phải khom lưng quỳ gối.
“Sao thế? Không ngồi nữa à?”, anh đẩy chiếc ghế tới chỗ Lương Khâu Lý, ra hiệu cho lão ta muốn ngồi thì cứ ngồi thoải mái.
Chiếc ghế được Lương Khâu Lý giữ lại, lão ta vẫn giữ giọng nói lạnh băng: “Cậu là ai?”
“Tôi là ai hả? Người mời ông tới đây không nói cho ông biết ư? Ông có thể đi hỏi người đó”, Lâm Triệt bình tĩnh nói.
Anh tìm một chiếc ghế khác rồi lại ngồi xuống.
Giống như không cần biết chiếc ghế ban nãy Lương Khâu Lý đã ngồi hay chưa, nhưng đối phương đã cướp mất rồi.
Sắc mặt Lương Khâu Lý vô cùng khó coi, đôi mắt như phun ra lửa của lão ta lườm Kỷ Phú Lâm.
Lão ta hỏi: “Cậu ta là ai? Nói!”
Kỷ Phú Lâm mặt mày u ám khóc lóc như nhà có tang.
Gã ta lúng ba lúng búng một hồi lâu mà không nói nổi.
Lương Khâu Lý nổi giận, bước tới “chát chát” tặng cho gã ta hai cái tát, quát ầm lên: “Nói!”
“Cậu, cậu ấy là Võ Uy Hầu!”
Cùng với lúc đó, Lâm Triệt đã ngồi ngay ngắn, cởi bỏ chiếc áo khoác gió bên ngoài, để chiếc áo bào Cửu Long Mãng tứ trảo cực kỳ chói mắt hiện ra trước đám đông.
Nó tôn lên một thứ uy nghiêm đủ để chèn ép toàn bộ.
Lương Khâu Lý đã muốn giết luôn Kỷ Phú Lâm, trên trán cũng từ từ rịn mồ hôi.
Trong đầu không khỏi vang lên thông báo từ Tú Y Ngự Sử đã nhận được mấy ngày trước, làm việc cho khiêm tốn, đừng dại chọc vào Võ Uy Hầu mới nhậm chức.
Mẹ kiếp, lão ta giẫm phải phân chó hay gì, cả một thành phố to như thế mà vẫn đụng trúng người này!
“Nếu Võ Uy Hầu đã ở đây rồi, vậy thì chúng tôi sẽ không quấy rầy nữa!”, nói xong lão ta quay đầu định dẫn người của mình đi ra ngoài.
Nhưng vừa đi tới cửa đã bị thủ vệ mà Lâm Triệt dẫn tới chặn đường.
Ban nãy lúc tiến vào, do không coi ai ra gì nên đến tận bây giờ lão ta mới chú ý thấy trong đám đông có rất nhiều thủ vệ.
“Cứ thế định đi luôn à? Sau khi mắng nhiếc họ Lâm này xong, muốn đi là đi, muốn đến là đến. Có phải ông hơi quá đáng không nhỉ!”, anh thổi thổi chén trà, nói với mấy người đang định rời đi.
Lương Khâu Lý có vẻ khó xử.
Rõ ràng lão ta đến gây sự với người ta, nhưng không ngờ lại rơi vào bước đường này.
Trước bao nhiêu ánh mắt của đám đông mà bắt lão ta nhận lỗi với một thằng oắt đáng tuổi cháu? Tuy rằng đối phương là Võ Uy Hầu thanh danh hiển hách.
Lương Khâu Lý trước nay nhìn mọi thứ từ trên cao xuống cũng cảm thấy hết sức nghẹn lời.
Lão ta hít một hơi thật sâu, quay đầu lại và nói: “Ban nãy không biết là Hầu gia, có gì đắc tội xin được lượng thứ!”
Lâm Triệt không nói.
Lương Khâu Lý ôm quyền, cúi người hành lễ rồi lặp lại: “Không biết là chuyện của Hầu gia, ban nãy tôi đã có điều mạo phạm, xin cậu đại nhân đại lượng!”
Lâm Triệt nhướn mày thêm lần nữa, bàn tay trái gạt nhẹ lên mặt bàn, chén trà rơi xuống đất, nước trà văng tứ phía.
Khung cảnh rơi vào im lặng, Trương Thông không rót trà cho Lâm Triệt nữa, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!