Sau bữa cơm, Sở Vân Mộng đi làm.
Khi đã biết được hoàn cảnh của Đình Đình, mẹ Chu cũng cảm thấy vô cùng căm hận người mẹ độc ác kia.
Đồng thời bà cũng yêu thương và chăm sóc Đình Đình nhiều hơn.
Lúc này đây, giống như những người bà khác, bà dẫn Đình Đình và dắt theo chú chó đi dạo.
“Kính coong!”
Chuông cửa lại một lần nữa reo lên, Trương Hợp xách theo vài món đồ dùng sinh hoạt bước vào nhà.
“Thiếu gia, chỗ cổ phần còn thừa lại của trung tâm thương mại Thiên Hoa sẽ được nhà họ Tô tiến hành bán đấu giá trong ngày hôm nay.” Nói rồi, anh ta đưa cho Lâm Triệt một phần hồ sơ mời thầu.
Trung tâm thương mại Thiên Hoa là một dự án kinh doanh, lúc này nó đang trong quá trình xây dựng.
Là một trung tâm thương mại quy mô lớn do hai gia tộc Tôn – Tô hợp tác khai thác và phát triển.
Mà quán ăn cũ của mẹ Chu nằm ngay trong kế hoạch xây dựng lần này, đây cũng là nguyên nhân khiến nhà họ Tôn năm lần bảy lượt sai người tới quấy nhiễu và xua đuổi.
Khu vực mặt tiền của trung tâm thương mại này vốn thuộc về nhà họ Chu, nhưng khi người nhà họ Chu chết đi, nó bị các thế lực khác xâu xé bằng sạch.
Bây giờ việc xây dựng trung tâm thương mại đã bắt đầu trên đủ mọi phương diện, dự tính cuối năm sẽ hoàn tất.
Lúc này nó cũng đã trở thành công trình kiến trúc mang tính biểu tượng của thành phố này.
Nhà họ Tôn chiếm phần lớn cổ phần trong khu trung tâm thương mại này. Sau khi nhà họ Tôn bị điều tra và niêm phong, đa số sản nghiệp của gia tộc này đều có tồn tại các vấn đề phi pháp nên đã bị tòa án bán đấu giá; còn cổ phần của Thiên Hoa đã bị Lâm Triệt mua lại.
Số cổ phần còn sót lại thì phải xem bản lĩnh của nhà họ Tô ngày hôm nay rồi.
Giá khởi điểm là một tỷ hai trăm triệu tệ, ai ra giá cao thì người đó mua được.
“Chuẩn bị xe, tới phiên đấu giá!” Lâm Triệt đứng dậy và nói.
“Vâng.”
Nửa tiếng đồng hồ sau, hai người tới phiên đấu giá.
Thông tin trung tâm thương mại Thiên Hoa bán cổ phần được công bố từ vài ngày trước, các thế lực khác đã nghe ngóng về nó lâu lắm rồi.
Chỉ cần là người có hứng thú với số cổ phần này, bất kể là tập đoàn hay thế lực lớn, tất cả đều đến góp mặt, chuẩn bị tham gia phiên đấu giá.
Lúc này đây, trước cửa sảnh lớn đã tụ tập rất nhiều nhân vật lớn của giới thượng lưu, ai ấy ăn mặc sang trọng, thần thái nho nhã.
Xe sang hay đồng hồ xịn ở nơi này chỉ như đồ dùng bình thường, đâu đâu cũng thấy được.
“Xem ra có rất nhiều người coi trọng dự án trung tâm thương mại Thiên Hoa này!” Lâm Triệt nhìn những bóng người không ngừng lướt qua xung quanh và đánh giá như vậy.
Trương Hợp khẽ gật đầu.
“Nó vốn đã nằm trong khu vực trung tâm thành phố, sau khi xây dựng, trung tâm thương mại này chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”
Chưa thể biết được số cổ phần này sau cùng sẽ rơi vào tay gia tộc nào, còn phải xem giá cả cuối cùng sẽ được đẩy lên đến mức độ nào.
Lâm Triệt có thể lấy được toàn bộ cổ phần hay không, việc này vẫn chưa thể khẳng định.
“Chào Phùng tiên sinh!”
“Phùng tiên sinh!”
Đúng lúc này, rất nhiều tiếng chào hỏi vang lên sau lưng hai người.
Họ quay đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông mặc bộ đồ thoải mái đang tiến vào, người này không cao lớn, tóc trên đầu khá thưa thớt phần tóc trước trán lại quá dài, được chải ngược ra sau để che bớt phần da đầu trống huơ trống hoác ở phía sau.
Người đàn ông trung niên kia đi đến đâu, đoàn người tự động dạt ra đến đó.
Để nhường ra một con đường cho ông ta.
“Mù hả! Không nhìn thấy Phùng tiên sinh đến đây à? Còn không mau tránh ra!” Một giọng nói vang lên bên cạnh hai người.
Nhìn về phía người kia, hóa ra là một người đàn ông trên ba mươi tuổi với bộ đồ vest thẳng thớm, người này cũng chải kiểu tóc hất ngược ra sau.
Lâm Triệt nhìn lại vị trí mà mình đang đứng.
Tuy rằng hai người không đứng dạt ra hai bên đường, nhưng ở chính giữa vẫn có một khoảng không gian rộng lớn đủ cho mấy người đi qua.
Mà chỉ vì “Phùng tiên sinh” này đến mà khiến những người khác đều phải nhường đường, thậm chí nhường đường cho ông ta đi qua thôi vẫn chưa đủ, phải đứng nép vào một bên, quả thật hơi quá đáng rồi!
“Đường rộng thênh thang thế này, mấy người còn đi không lọt à?” Trương Hợp tức giận đáp.
Người đàn ông kia sững sờ vì không ngờ rằng một chàng trai ăn mặc bình thường như thế này cũng dám trả treo với mình.
“Tổng giám đốc Phùng của chúng tôi ở đẳng cấp nào chứ, tất nhiên mỗi nơi ông ấy đi qua đều phải có đường thông hè thoáng, đâu phải dạng người tầm thường như cậu có thể so sánh được. Mau cút qua chỗ khác đi.” Nói xong, người này còn giơ tay đẩy Trương Hợp.
Một số người theo nghề kinh doanh rất quan tâm đến vận may rủi, trong một ngày không thể đảo lộn hai thái cực này, đi đến đâu cũng cần đường rộng thênh thang, như thế việc làm ăn và tiền tài mới hanh thông.
Nhưng cơ thể Trương Hợp chỉ hơi lắc lư một chút, còn người đàn ông kia thì giật lùi về sau mấy bước.
“Đinh Danh, làm gì thế hả? Thanh niên trẻ ấy mà, không hiểu chuyện, không tránh được!” Phùng Trì lên tiếng.
Đinh Danh trừng mắt nhìn Trương Hợp một cái rồi lập tức nở nụ cười đầy xu nịnh: “Quả nhiên Tổng giám đốc Phùng vẫn độ lượng hơn hẳn, thật khiến người ta khâm phục!”
Phùng Trì lại nhìn về phía Lâm Triệt và Trương Hợp một lần nữa, dùng ánh mắt đánh giá hai người rất kỹ càng.
Những người tham gia phiên đấu giá lần này đều là những người kinh doanh lâu năm ở bản địa, ai cũng nhẵn mặt nhau.
Chỉ có hai chàng thanh niên trẻ này thì ông ta chưa từng gặp bao giờ.
Khí chất vốn có trên người họ đã không tầm thường rồi.
“Hai anh bạn đây trông có vẻ khá lạ, vừa mới đến thành phố Tân Tân hả?” Phùng Trì cất tiếng hỏi.
Những người xung quanh cũng bắt đầu nhìn về phía bên này.
Có thể khiến tổng giám đốc Phùng dừng chân và nói chuyện là điều mà họ nằm mơ cũng muốn.
Bao nhiêu người cầm theo dự án hoặc kế hoạch kinh doanh của mình tới tìm Phùng tiên sinh này mà cũng không thể khiến ông ta liếc qua một cái.
Thế nhưng...
Thế nhưng Lâm Triệt chỉ cúi đầu liếc Phùng Trì có vóc dáng không cao ráo gì một cái, sau đó quay người đi, không nói năng thêm.
Tất cả mọi người sững sờ.
“Mày bị điếc phải không, Tổng giám đốc Phùng đang nói chuyện với mày đấy!” Đinh Danh lên tiếng trách mắng lần nữa, giọng điệu càng thêm xét nét.
Những người xung quanh cũng phụ họa cùng gã, lầm bầm mắng nhiếc hai người không biết điều, giả bộ cao sang…
“Được rồi, nếu hai anh bạn đã không muốn nói chuyện, vậy chúng ta vào trong thôi.” Phùng Trì vẫy vẫy tay, dẫn người rời khỏi đó.
Mà Đinh Danh, trước khi quay người đi vẫn không quên bồi thêm một câu: “Cái thứ tạp nham không biết tốt xấu, cứ làm thằng nhà quê cả đời đi!”
Nói xong, gã lập tức quay ngoắt đi luôn.
“Anh định bỏ đi như thế đấy à.” Lâm Triệt nhẹ nhàng đáp lại.
Trương Hợp sải một bước chân, thân hình cao lớn của anh ta chắn ngay đường đi trước mặt Đinh Danh.
“Mày, bọn mày định làm gì hả? Đây là địa bàn của nhà họ Tô, tổng giám đốc Phùng còn ở đây, bọn mày nên ngoan ngoãn chút.”
Đối mặt với đòn phản pháo bất ngờ của hai cậu thanh niên, gã có phần hoảng loạn.
Nhưng sau khi nói ra tên tuổi của nhà họ Tô và Phùng Trì, bản thân gã lại cảm thấy tự tin hơn một chút.
“Anh thích làm chó vẫy đuôi với người khác, chúng tôi không quan tâm, nhưng dùng thiếu gia của chúng tôi để làm đệm, các anh thật sự không đủ tư cách đâu!”
Bốp bốp!
Hai cái tát vang dội quật thẳng vào mặt Đinh Danh.
Gã ngã sõng soài trên nền đất, máu tươi òng ọc phun ra từ mũi và miệng.
Sảnh lớn im phăng phắc.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía hai chàng trai đang đứng sừng sững kia.
Rốt cuộc hai người này có thân phận như thế nào mà họ lại dám đánh Đinh Danh sau khi gã đã nhắc đến nhà họ Tô và Phùng Trì chứ?
“Không phải hai vị hơi quá đáng rồi sao?” Sắc mặt Phùng Trì có vẻ khó coi.
Tất nhiên Phùng Trì không coi Đinh Danh là cái đinh gì hết, cho dù gã bị đánh, trong lòng ông ta cũng không thấy tức giận.
Thế nhưng tất cả mọi người đều thấy Đinh Danh lon ton theo chân ông ta vào đây, dọc đường cũng cần mẫn, khúm núm. Nếu lúc này ông ta không đứng ra nói đỡ cho gã vài câu, chỉ e không giữ được thể diện.
“Quá đáng? Vậy tại sao ông không lên tiếng ngăn cản khi người này xúc phạm chúng tôi?” Lâm Triệt cất lời hỏi.
Lão già Phùng Trì này cũng chẳng phải hạng người gì tốt đẹp, dọc đường giễu võ dương oai, đi đến đâu thì phải có người mở lối cho ông ta đến đó khiến tất cả mọi người đều phải tránh qua một bên để nhường đường.
Đúng là quá huênh hoang!
“Hừ, nể tình hai người còn nhỏ tuổi, xin lỗi Đinh Danh một tiếng đi rồi chuyện này coi như cho qua.”
Phùng Trì cũng không muốn làm lớn chuyện, bởi quả thật ông ta không mấy coi trọng Đinh Danh, chỉ muốn dẹp yên vụ này thôi.
Đinh Danh nghe thấy việc bản thân mình bị đánh đến hộc máu mà mọi chuyện chỉ cần qua quýt như vậy là xong?
Tất nhiên gã sẽ không hài lòng.
“Tổng giám đốc Phùng, không thể cho qua như vậy được, không thể tha thứ cho hai thằng nhãi đó!” Đinh Danh ở bên cạnh hét ầm lên, trong miệng gã vẫn còn máu nhưng gã vẫn lớn tiếng nói.
Uỳnh!
Một bóng người xẹt qua nhanh như chớp, Trương Hợp lao tới trước mặt Đinh Danh, đầu gối của anh ta húc mạnh lên phần bụng của gã.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!