Chương 221: Chẳng lẽ đó không phải kẻ vô dụng
“Vốn dĩ hôm nay tâm trạng của tôi rất tốt, không định giết người”.
“Nhưng lúc này, tôi lại muốn đổi ý!”
Âm thanh vừa dứt, Mã Vĩ Thành và những người khác lập tức cảm nhận được thứ không khí u ám dần lan ra.
Đêm thu dần đổi gió càng khiến người ta cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Lúc này, Mã Vĩ Thành cũng cảm thấy trái tim run rẩy.
Lẽ nào mình chọc nhầm người rồi ư?
Không thể nào.
Bất kể là nguồn tin nghe ngóng được phía nhà họ Triệu hay thông qua sử dụng nguồn lực của bản thân.
Thằng oắt này vẫn cứ là một thằng vô dụng có vẻ ngoài đẹp đẽ.
Trước mặt đám đông, khi bị người nhà họ Cao đòi cướp mất cô gái họ Sở kia, nó cũng không dám đứng ra nói nửa lời.
Chẳng lẽ nó khinh thường đám người của mình?
Nghĩ đến đây, ngọn lửa trong lòng hắn ta càng cháy mạnh hơn.
Hắn ta lạnh lùng nhìn Lâm Triệt trước mặt, nói: “Chỉ dựa vào một thằng vô dụng như mày mà cũng nhắc tới giết người thấy máu với bọn tao?”
“Mẹ kiếp, thú vị thật đấy!”
Cùng với câu nói của Mã Vĩ Thành, những người khác cũng khôi phục trạng thái.
Bên phe mình có đông người như thế này, làm sao mà ban nãy lại sợ són ra quần vậy chứ.
Đối phương chỉ là một thằng thanh niên mới ngoài hai mươi tuổi và nói năng sắc bén thôi mà.
Ngoài miệng thì oai phong lắm, chưa biết chừng đến lúc đó lại sợ rụt vòi vào thôi.
Nghĩ vậy, đám đông côn đồ cũng yên tâm hơn hẳn, tiếp tục chọc ghẹo anh thêm lần nữa.
Lâm Triệt chống một tay vào cửa xe, chỉnh lại mái tóc hơi rối vì gió thổi qua của mình, bình tĩnh nói: “Gã Triệu Lạc Tâm này trông có vẻ đĩnh đạc đường hoàng, không ngờ cũng là một kẻ xảo trá và nham hiểm”.
Bất kể xét từ phương diện nào, Triệu Lạc Tâm luôn tạo cho người khác cảm giác thiếu niên phong độ, khóe miệng luôn mỉm cười.
Nếu gã ta thực sự chỉ theo đuổi Sở Vân Mộng một cách bình thường thì hắn ta cũng chỉ coi như tình địch của Lâm Triệt.
Thế nhưng, gã ta dùng cách này để tấn công Lâm Triệt, chắc chắn sẽ phải đối mặt với sự trả thù không kém cạnh gì từ phía Lâm Triệt rồi.
Mã Vĩ Thành hừ lạnh một tiếng, giọng điệu rất ngạo mạn: “Không thèm nhìn lại xem mày đã đắc tội với ai rồi, hửm? Đối phó với loại tép riu như mày cũng chỉ cần dùng tới vài người như bọn tao thôi, chứ nếu để nhà họ Triệu thực sự ra tay, chỉ e mày chẳng tìm nổi tro với cốt”.
Câu này cũng chẳng phải ba hoa bốc phét vì ở vùng đất này, nhà họ Triệu cũng có địa vị siêu nhiên. Họ muốn khiến một ai đó biến mất trong chốc lát thì quả thực quá đơn giản!
Có lẽ chẳng cần họ tự mình ra tay, chỉ cần đưa ra vài câu ám thị, có khi cả đám người đã xông vào tranh nhau thay nhà họ Triệu xử lý chuyện này.
“Với loại tép riu như tôi, một khi các người động tay, sự việc sẽ không dễ giải quyết đâu nhé”, Lâm Triệt vẫn bình tĩnh đáp lời.
Không nhìn ra được bất cứ biểu cảm nào, chỉ bình tĩnh như thế thôi.
“Xí! Làm bộ làm tịch cái gì!”, Mã Vĩ Thành mắng một tiếng.
Không hiểu tại sao, hắn ta cứ cảm thấy thằng nhóc này giả bộ quá giỏi.
Cái vẻ trấn tĩnh và lạnh nhạt đó cứ như thể hắn ta và mười mấy người khác bị một mình nó bao vây vậy.
Hắn ta tiếp tục nói: “Nhà họ Triệu bảo bọn tao cho mày một bài học khó quên, mày đoán xem rốt cuộc sẽ là bài học như thế nào?”
Mã Vĩ Thành liên tục cười gằn, trên gương mặt những kẻ khác cũng là nụ cười quái gở.
Chúng đảo khắp cơ thể Lâm Triệt với vẻ nham hiểm.
“Ồ? Tôi cũng muốn nghe thử xem, rốt cuộc là bài học như thế nào”.
“Hề hề!”, đôi mắt của Mã Vĩ Thành lướt ngang qua vùng eo của Lâm Triệt: “Đương nhiên là khiến mày sau này khỏi làm một thằng đàn ông nữa, nói vậy chắc mày cũng hiểu rồi nhỉ”.
“Yên tâm, ở bên Xiêm La, anh mày có vài người quen, mày cũng không cần lo lắng lắm đâu!”
Đám đông cười ồ lên như được mùa.
Sắc mặt Lâm Triệt âm u đi nhiều, gã Triệu Lạc Tâm này còn thâm độc hơn trong tưởng tượng của anh.
Anh tưởng rằng gã ta tìm người đánh mình một trận, cảnh cáo anh đừng đến gần Sở Vân Mộng hay vài trò thông thường, đại loại thế.
Thế mà gã ta muốn thuê người cắt hẳn sinh mạng của anh.
Nếu thực sự thành công, sau việc này anh sẽ không còn mặt mũi đâu xuất hiện trước mặt Sở Vân Mộng nữa.
Đúng là ác thật.
Đùng!
Thấy Lâm Triệt vẫn không hề nhúc nhích, sắc mặt Mã Vĩ Thành lại trở nên khó coi.
Chẳng lẽ mình đang gảy đàn cho trâu nghe à?
Thằng nhãi này không hề phản ứng gì, cảm giác như bản thân bị coi thường vậy.
“Ông mày lăn lộn ở chốn này bao nhiêu năm rồi, chuyên giúp các thế gia và nhà giàu xử lý một số nhiệm vụ bí mật, sóng to gió lớn gì mà chưa từng trải qua, nhân vật lớn cỡ nào mà chưa từng chém giết, thế mà hôm nay lại bị một thằng oắt con hỉ mũi chưa sạch ngó lơ”.
“Tâm trạng của tao cũng gí ra đèo (đéo ra gì) rồi nhé, e rằng không chỉ đơn giản là thiến mày thôi đâu”.
Mã Vĩ Thành thẹn quá hóa giận, nổi sùng nổi quạu lên.
Đám côn đồ phía sau đồng loạt cười nham hiểm và lôi vũ khí trong tay ra, chỉ chờ một câu mệnh lệnh của anh cả là sẽ dạy dỗ thằng nhãi này đến nơi đến chốn.
“Thế anh còn đợi gì thế!”, Lâm Triệt hoàn toàn không để tâm, chỉ nới lỏng cổ áo sơ mi.
“Đệt!”, Mã Vĩ Thành giận dữ mắng một tiếng, phất tay: “Lên hết cho tao, không cần biết đánh cho sống hay đánh cho chết!”
Xoạt xoạt xoạt!
Giết nó!
Bước chân hỗn loạn cùng tiếng gào thét chói tai.
Tràn ngập cả vùng đất.
Một số người đang định đi qua đây đồng loạt sợ tới mức co giò chuồn thẳng, để tránh vạ lây tới mình.
Lâm Triệt nhìn đám đông xông tới từ phía trước và đằng sau, bình tĩnh xắn tay áo.
Khi chúng đến gần, cơ thể anh mới căng lên, bày ra tư thế lâm trận.
Lâm Triệt của lúc này và ban nãy như hai người khác nhau, khí thế toàn thân dâng cao.
Qua lớp áo sơ mi, loáng thoáng có thể thấy được cơ thể cuồn cuộn cơ bắp.
Đúng lúc này.
Đám đông đã lao tới trước mặt Lâm Triệt.
Đùng!
Tránh được một gậy nhắm trúng vào đầu, anh vung ra một cú đấm.
Người với mới xông tới bắn ngược ra ngoài như một bao cát, đụng phải người phía sau.
Đám đông đờ đẫn, kinh ngạc quay đầu nhìn đồng bọn đã ngã vật xuống đất và không đứng dậy nổi.
Khi nhìn về phía Lâm Triệt lần nữa, gương mặt chúng tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Rốt cuộc sức mạnh phải đến mức nào mới khiến một người trưởng thành bay ra ngoài.
“Xông lên đi chứ, bao nhiêu người thế này mà còn sợ một mình nó à?”, Mã Vĩ Thành giận dữ quát lên.
Ban nãy hắn ta cũng sợ hết hồn, nhưng làm gì có đường lui nữa.
Lúc này không chịu đánh, không những đắc tội với Lâm Triệt mà còn đắc tội với nhà họ Triệu.
“Giết nó!”
Đám đông lao tới lần nữa.
Bóng người giao hòa, Lâm Triệt như biến thành con cá trạch, nhanh chóng luồn lách giữa đám đông.
Nắm đấm như bóng mờ, không ngừng vung vào cơ thể của đám côn đồ.
Ánh đèn đường chớp nhoáng.
Binh!
Tên côn đồ đầu tiên ngã xuống.
Ngay sau đó, liên tiếp mười mấy tên côn đồ đồng loạt ngã xuống đất như mất đi ý thức.
Dưới ánh đèn, chỉ còn một mình Lâm Triệt đứng sừng sững.
Anh nhìn về phía Mã Vĩ Thành cách đó không xa.
Nở một nụ cười đáng sợ.
“Mày... rốt cuộc mày là ai?”, sắc mặt Mã Vĩ Thành cực kỳ khó coi, hắn ta lùi về sau vài bước, lạnh giọng hỏi.
Đây đâu phải thằng vô dụng hay tên ẻo lả gì chứ.
Đệt mẹ mày nha, nhà họ Triệu, chúng bây làm khổ ông rồi!
Lâm Triệt bước từng bước một, sắc mặt âm u. Dưới ánh đèn đường mờ mờ ảo ảo, cơ thể anh được phủ lên một thứ khí chất khủng bố.
Mã Vĩ Thành cũng là phường đầu trâu mặt ngựa trên giang hồ, lúc này chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, không còn sức lực.
“Bây giờ mới nhớ ra mà hỏi, không thấy hơi muộn à?”, anh sải bước tới gần hắn ta, nhẹ giọng hỏi.
Anh cứ từng bước áp sát còn Mã Vĩ Thành từng bước lùi về sau.
Hắn ta nhanh chóng chạy tới bên cạnh chiếc xe van, ngồi thẳng vào ghế lái.
Nhìn Lâm Triệt đang từng bước đi về phía mình, hắn ta lại nở một nụ cười rất vặn vẹo.
Đi chết đi!”, chân ga bị đạp mạnh, chiếc xe van phát ra một loạt tạp âm rồi đột ngột lao về phía Lâm Triệt.
Chân ga đạp hết cỡ nên tốc độ xe cũng càng lúc càng nhanh.
Dường như hắn ta hạ quyết tâm phải đâm chết thằng ẻo lả giỏi đánh đấm này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!