“Vậy tôi xin phép không làm phiền tiên sinh nữa, anh có cần gì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.” Từ Lệ Thù tiếp tục nói.
Sau khi Lâm Triệt gật đầu, cô mở cửa và đi ra ngoài.
Nhà họ Từ đang phải đối mặt với tình huống vô cùng khó xử. Việc điều tra của phủ Tổng tư lệnh vẫn chưa dừng lại, giá cổ phiếu của sản nghiệp nhà họ Từ vẫn không ngừng giảm xuống.
Tất cả những điều này đều là hậu quả do họ tự làm tự chịu.
Chỉ hy vọng mọi việc không còn chọc giận Lâm Triệt nữa, có vậy nhà họ Từ mới qua được cửa này.
Khương Phân đang ngồi trước bàn ăn không ngừng nhìn dò Lâm Triệt.
Sau khi trong lòng tràn đầy kinh ngạc, bà ta cũng có chút nghi ngờ.
Cô gái vừa rồi thực sự là chủ của nhà hàng này? Không phải là để cứu vãn lại thể diện nên thằng nhóc tìm diễn viên ở đâu đến đấy chứ?
Hơn nữa, làm gì có chuyện một cô gái còn trẻ tuổi như vậy mà lại có được thành công lớn cỡ này, quản lý cả một nhà hàng to đến thế?
Càng nghĩ càng cảm thấy sai sai!
Nhìn về phía Lâm Triệt lần nữa, sắc mặt bà ta lại thay đổi, tỏ ra khinh thường.
Sau khi dùng no bữa ở nhà hàng, mọi người ngồi xe, định ai về nhà nấy.
“Em ba, trời cũng muộn rồi, bọn anh về đây! Biết là em sống tốt, anh cũng yên tâm rồi. Đợi khi Trịnh Trí kết hôn, em nhất định phải đến đó.” Trịnh Trí Viễn nắm lấy tay mẹ Chu, nhẹ giọng nói.
Mẹ Chu mỉm cười gật đầu: “Chọn được ngày thì báo em một tiếng!”
Khương Phân cũng đi tới, nói xen vào: “Đúng vậy, lúc đến dự lễ cưới cứ đi như bình thường là được rồi, không cần phải mời diễn viên để giả vờ giả vịt đâu.”
Tất cả mọi người đều bất ngờ, nhất là Chu Tuyết, cô định lên tiếng phản bác nhưng bị Lâm Triệt kéo lại.
Cần gì phải chấp nhặt với bà ta.
Câu chuyện bị Khương Phân bóp nghẹt rồi, cũng không có ý nói tiếp nữa.
Hai bên đón xe, ai về nhà nấy.
….
Trong biệt thự, Sở Vân Mộng mở cửa cho Lâm Triệt.
Ngửi thấy khắp người anh toàn mùi rượu vội nhíu mày.
Dáng vẻ có chút tinh nghịch, đáng yêu.
“Sao mà anh uống nhiều rượu thế?” Giọng điệu bình tĩnh nhưng vẫn xen chút oán trách.
Lâm Triệt mỉm cười, mệt mỏi tựa người vào sofa, thở mạnh ra một hơi.
“Bên nhà mẹ có người tới chơi, cùng nhau ăn bữa cơm.”
Sở Vân Mộng rất chu đáo, treo áo khoác của anh lên, tránh việc ngày mai mặc lại có nếp nhăn.
Cô cầm trái cây ở trên bàn
Sau khi gọt vỏ, cô đưa cho anh: “Sao không mặc bộ đồ mà em làm cho anh?”
Giọng điệu có chút trách móc.
Lâm Triệt lộ ra một nụ cười, nhẹ giọng: “Chỉ là bữa cơm đơn giản, không nỡ mặc!”
Tay của hai người vô tình nắm lấy nhau, trong ánh mắt của bọn họ có thể nhìn ra được chút tình ý.
Cơ thể Sở Vân Mộng dần dần nghiêng về phía trước, hai tay chống lên ghế sofa, cả người dựng trên người Lâm Triệt.
Chiếc áo rộng thùng thình hơi trễ xuống.
Mấy sợi tóc ở đằng sau tai rơi xuống, buông lơi trên mặt Lâm Triệt, có chút ngứa ngáy.
Ngay khi cảm xúc của hai người đang dâng trào.
Tình cảnh như lần trước lại xuất hiện, Vu Đình Đình dụi mắt, bước vào.
Cô bé mơ mơ màng màng hỏi: “Ai chưa tắt đèn vậy?”
Dứt lời, cạch một tiếng, sau khi tắt đèn ở phòng khách, cô bé chậm chạp quay trở lại phòng mình.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều có chút bất lực.
Đứa bé này sao lại luyện cái thói quen nửa đêm bật dậy kiểm tra xem đã tắt điện chưa hay vậy.
Ngay khi Lâm Triệt đang định tiếp tục việc ban nãy, Sở Vân Mộng vươn một ngón trỏ, đặt lên môi Lâm Triệt.
Nhưng cô lại cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Lâm Triệt.
“Ngủ ngon.” Dứt lời, cô quay người rời đi.
Còn một mình Lâm Triệt ở lại trong màn đêm, cảm nhận sự dịu dàng ban nãy đang lan ra trên trán.
————————————————
Phòng làm việc Vân Mộng.
Việc làm ăn đã đi vào quỹ đạo, một lượng lớn đơn đạt hàng cứ dồn dập tìm đến cái công ty vốn sắp phá sản này.
Vừa sáng sớm, Sở Vân Mộng đã bưng một cốc cafe nóng, nhìn các bộ phận lần lượt mang báo cáo đến.
Cộc cộc!
Tiếng gõ cửa vang lên, Đỗ Bình bước vào.
“Tổng giám đốc Sở, có phải cô quá đáng quá rồi không? Bây giờ công ty chuyển mình được rồi nên định đá tôi đúng không?”
Vừa vào trong phòng đã to tiếng chất vấn.
“Có ý gì?” Sở Vân Mộng không hiểu gì, cất tiếng hỏi.
Cô đã sinh ra hệ thống miễn dịch đối với Đỗ Bình rồi. Trong vòng một năm ở cái công ty cũ nát này, sau khi Đỗ Bình bị cô từ chối sau bao lần theo đuổi thì gã ta lại tìm đủ các thể loại lý do để gây sự với cô.
Bây giờ, cho dù Đỗ Bình có cáu giận mức nào, cô cũng bình thản đối mặt.
Trông thấy Sở Vân Mộng bình tĩnh đến vậy, trong lòng Đỗ Bình càng sôi lên sùng sục.
Cô tức giận nói: “Tôi có ý gì? Tôi còn đang muốn hỏi sếp Sở có ý gì đây.”
“Thành viên của tổ tôi phụ trách bị đuổi việc một nửa, có hạng mục tốt cũng ít khi giao cho chúng tôi. Mấy người muốn đám chúng tôi ăn cơm bằng gì?”
“Tôi thấy cô cố ý làm khó thành viên của tổ tôi, cố ép bọn họ từ chức đúng không?”
Càng nói gã ta càng kích động, đến cuối còn suýt chút nữa gắt lên.
Đối mặt với sự quyết liệt của Đỗ Bình, Vân Sở Mộng lại vô cùng nhàn nhã, đặt cốc cafe xuống, dựa người vào ghế, nhìn Đỗ Bình bằng ánh mắt lộ vẻ thích thú.
Mãi đến khi nhìn thấy ánh mắt của đối phương có phần né tránh, mới từ tốn cất tiếng: “Đỗ Bình, lúc bắt đầu xây dựng công ty là tôi và anh cùng nhau xây dựng, mặc dù anh không có cổ phần công ty, nhưng ở chỗ tôi, anh cũng là thành viên cốt cán của công ty.”
“Nhiều lúc tôi cũng nghĩ, nguyên nhân do đâu khiến hai chúng ta ra đến nông nỗi này.”
Vừa mới dứt lời, Đỗ Bình cũng hơi sững người.
Là Sở Vân Mộng đưa Đỗ Bình từ công ty khác về, cô đối đãi với gã ta vô cùng tốt.
Lúc khó khăn, Sở Vân Mộng tự mình chịu đựng, cũng không đối xử tệ bạc với Đỗ Bình chút nào.
Đúng vậy.
Là khi nào mà bọn họ đột nhiên biến thành kẻ thù vậy.
Đúng, sau khi bản thân tỏ tình bị từ chối, Tề Niên đột nhiên liên lạc với mình?
“Tổng giám đốc Sở, cho dù cô có ý kiến đối với tôi, vậy cũng không nên trút giận lên đầu những thành viên khác chứ. Phải dựa trên thực lực để phân phối đơn hàng, dựa vào khả năng của tôi, không thể chỉ được phân ít đơn.”
Đối với chuyện của hai người, Đỗ Bình có phần đuối lý, không muốn cùng cô tiếp tục nói chuyện, lại lôi câu chuyện quay về vấn đề phân bổ hạng mục lần này.
Cả công ty đã kiếm được bộn tiền trong mấy ngày vừa qua, nhưng tổ do gã ta phụ trách bởi vì thiếu hạng mục lần này, chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác kiếm tiền.
“Được, vậy tôi sẽ nói chuyện với anh về việc phân phối hạng mục.” Sở Vân Mộng tiếp tục nói.
“Lúc trước, đơn của nhóm anh nhiều nhất, cũng là được lựa chọn ưu tiên, nhưng giờ đã khác rồi, thành viên của tổ anh không đủ, người có kinh nghiệm phong phú không được bao nhiêu, rất khó đảm bảo sẽ hoàn thành tốt hạng mục lớn. Đó chính là lý do vì sao đơn của mấy người ít đi!”
Sau sự kiện nhân viên tức giận đập phá phòng làm việc của Sở Vân Mộng, dựa trên quy định của công ty đã đuổi việc khá nhiều nhân viên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!