Chương 11: Bữa tiệc không nên đến
Thấy sắc mặt La Phong bất thường, trong mắt Vương Lỗi lóe lên tia giễu cợt.
"Sao, La Phong, hơn nửa năm rồi, lẽ nào cậu vẫn chưa được luân chuyển chính thức à?"
La Phong khẽ nhíu mày.
Xem ra anh không nên đến đây.
Không ngờ một con người có vẻ ngoài vạm vỡ cường tráng như Vương Lỗi lại có lòng dạ hẹp hòi như vậy, đến bây giờ cậu ta vẫn nhằm vào anh.
Anh chàng này thầm mến Giang Thiến, thế mà Giang Thiến lại có cảm tình với anh, do đó cậu ta coi anh là tình địch, chỉ trực tìm cơ hội để đá xoáy anh.
Quả nhiên, cậu ta vừa nói xong, mọi người lập tức bàn tán sôi nổi.
"Không thể nào, sắp nửa năm rồi, lẽ ra phải được luân chuyển rồi mới đúng!"
"Đúng vậy, thông thường một sinh viên được giới thiệu như La Phong chỉ cần thử việc nhiều nhất là 2 tháng, lâu hơn chút cũng không quá 3 tháng, sao nửa năm rồi mà vẫn chưa được luân chuyển? Bạn học La, chắc không phải cậu đắc tội với ai rồi đó chứ?"
"Này này này! Các cậu đừng nói nhảm! Thật đúng là nói chuyện không nên nói! Tiểu Lưu, các cậu có biết không, tôi nghe nói... Hôm nay La Phong bị điều xuống khoa châm cứu, mọi người đừng thêm dầu vào lửa nữa!"
"Hả? Không thể nào, La Phong là sinh viên ưu tú của trường chúng ta đó, sao có thể bị điều xuống khoa châm cứu chứ?"
...
Đương nhiên La Phong biết tại sao mọi người lại cười trên nỗi đau của anh như vậy.
Khi đó, thành tích của anh rất xuất sắc, một mình anh ôm hết học bổng hạng nhất 5 năm liền, anh còn không hòa đồng, ít khi giao tiếp với mọi người, do vậy có rất nhiều bạn học không thích anh.
Ngoài ra, vừa mới tốt nghiệp, giáo sư Âu Dương đã giới thiệu anh vào bệnh viện nhân dân số 1 Đông Hải, nơi mà rất nhiều sinh viên mơ ước, mọi người càng ganh ghét đố kỵ anh hơn.
Bây giờ nghe nói anh bị rơi vào tình cảnh này, bọn họ chà đạp chút cũng không có gì kỳ lạ.
La Phong cười tự giễu: "Thứ mà mọi người nghe được là tin cũ rồi".
"Sao, lẽ nào đến cuối cùng vị chủ nhiệm Ngô đó đổi ý, không phân cậu vào khoa châm cứu nữa?", Vương Lỗi khẽ nhướng mày, mỉm cười hỏi.
La Phong cười nhẹ, ôn nhu nói: "Chủ nhiệm Ngô không đổi ý, mà là tôi đổi ý".
"Hả, La Phong, chắc không phải là cậu từ chức không làm nữa đó chứ?", Vương Lỗi truy hỏi đến cùng.
"Bị cậu nói trúng rồi. Tôi không làm nữa".
"Không làm nữa? Đó là bệnh viện nhân dân số 1 Đông Hải, là nơi nhiều người mơ ước. Tôi thấy cậu nên suy nghĩ lại. Đến khoa châm cứu cũng không phải là vấn đề to tát gì, không phải trước đó cậu thường nói y học Hoa Hạ bác đại tinh thâm, cần có người truyền thừa sao? Tôi nghe nói khoa châm cứu có vị giáo sư Tần rất giỏi, nói không chừng trong họa có phúc đó”.
Người nói chuyện là Trần Vũ, bạn giường trên của La Phong.
Đại học 5 năm, không có mấy người có thể nói chuyện với La Phong, Trần Vũ được tính là một trong số đó.
Giáo sư Tần mà cậu ta nói tên là Tần Bằng Cử, nghe nói cũng bởi vì đắc tội với chủ nhiệm Ngô nên mới bị điều đến khoa châm cứu, làm việc cũng được 6 năm rồi.
Nhưng ông ta lại sống an nhàn vui vẻ, không quan tâm đến điều đó, làm việc rất tốt ở nơi rập khuôn như khoa châm cứu.
“Bỏ đi, ý tôi đã quyết. Mong mọi người giơ cao đánh kẽ, đừng rắc muối vào vết thương lòng của tôi nữa!”
La Phong vừa nói vừa đứng dậy chắp tay về phía mọi người.
Anh muốn tìm lối thoát, nhưng có người cố tình không muốn cho anh như ý.
Lúc này, Giang Thiến đứng dậy, cô ta bưng ly rượu đi tới bên cạnh anh, mỉm cười nói: “La Phong, cậu cũng thật là, gặp phải rắc rối lớn như vậy cũng không hé răng nửa lời. Mặc dù bây giờ các bạn học ai cũng có công việc riêng của mình, nhưng nói không chừng có người có thể giúp được cậu thì sao?”
La Phong bất giác mỉm cười, thản nhiên nói: “Tôi không muốn vì chuyện của tôi mà làm cho buổi gặp gỡ hiếm có của mọi người mất vui”.
“Cậu đang nói gì vậy!”, Giang Thiến xụ mặt nói: “La Phong, dù sao chúng ta cũng là bạn bè, không thể thấy chết mà không cứu! Đúng rồi, tôi quên giới thiệu với cậu, vị này là bạn trai tôi, Hồ Hải Triều. Anh ấy đang kinh doanh bất động sản ở Đông Hải, nhìn chung cũng có chút danh tiếng”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!