Chương 16: Cậu lại cứu ông già này một mạng
Bà ta vội vàng nói: “Cậu La, cậu nói xem rốt cuộc tôi phải làm gì thì cậu mới đồng ý ra tay cứu bố chồng tôi? Một triệu tệ có đủ không? Tôi sẽ viết chi phiếu ngay lập tức!”
Tô Mai nói xong thì Mã Công Khải liền trừng mắt nhìn bà ta một cách hung dữ.
Tô Mai rõ ràng vẫn đối xử với La Phong như một bác sĩ tầm thường.
La Phong cau mày, cười lạnh và nói: “Thế à? Vậy ai đồng ý phục vụ cho bà thì bà đi mà tìm người đó, La Phong tôi không làm nữa!”
“Một triệu tệ mà cậu còn chê sao? Hai triệu tệ thì sao?”, Tô Mai lại nói.
Bà ta vừa nói vừa lấy ra cuốn sổ chi phiếu.
La Phong cười lạnh: “Hai triệu tệ? Haha, xem ra ông cụ Mã trong mắt bà Mã đây chỉ đáng chút tiền này!”
Nói xong những lời này, La Phong bỏ lại hai người, tiếp tục đi về phía trước.
Mã Công Khải tức đến run người, không phải vì La Phong mà vì vợ ông ta, Tô Mai.
Ông ta lạnh lùng quát bà vợ đang chuẩn bị lên tiếng: “Câm miệng! Em định hại chết bố anh sao?”
“Công Khải, anh…”, Tô Mai không ngờ chồng mình lại nói như vậy, bỗng nhiên cảm thấy uất ức, gần như muốn khóc.
“Đầu chỉ dùng để mọc tóc!”
Mã Công Khải lại mắng thêm một câu rồi bỏ lại Tô Mai đang chết lặng, nhanh chóng chạy theo La Phong.
Hai mắt ông ta đỏ lên, giọng nói có chút nghẹn ngào, chạy theo sau La Phong van xin khổ sở: “Cậu La, cầu xin cậu đấy, cho dù thế nào cũng xin cậu cứu bố tôi, cứu ông ấy đi!”
Bỏ đi bỏ đi!
Lương y như từ mẫu!
Bệnh nhân không có tội tình gì.
Đường đường là ông chủ lớn của một trung tâm thương mại, vì tính mạng của cha già đang ngàn cân treo sợi tóc mà khổ sở cầu xin anh, nếu như anh vẫn thờ ơ thế này thì trong lòng cũng không yên ổn.
“Đi thôi, quay về bệnh viện! Hy vọng vẫn còn kịp!”
La Phong vừa lên xe Rolls Royce của Mã Công Khải, một người đàn ông lập tức lao ra khỏi cửa khách sạn Đông Hải.
“Tổng giám đốc Mã, chào ông! Tôi là Hồ Hải Triều đây! Không ngờ có thể gặp được ông ở đây. Mong ông giao dự án biệt thự bên bờ biển Đông Hải cho chúng tôi! Chúng tôi nhất định sẽ tặng ông một phần đáp lễ hài lòng!”
Tâm trạng của Mã Công Khải bây giờ vô cùng rối bời, chỉ muốn mau chóng đưa La Phong quay về bệnh viện cứu người, làm gì có tâm tư để ý đến Hồ Hải Triều.
Gia đình nhà họ Hồ của Hồ Hải Triều ở thành phố Đông Hải chỉ là gia đình hạng hai, dựa vào một người chú họ là Phó Giám đốc Ủy ban Xây dựng Thành phố, đã thu được không ít lợi nhuận ở ngành bất động sản trong hai năm qua.
Tiếc là tuyến nhân vật như Hồ Hải Triều trong mắt Mã Công Khải vẫn không có đất diễn.
“Đi thôi! Cứu người như cứu hỏa!”
La Phong lãnh đạm nói một câu.
Rolls-Royce phóng đi ngay lập tức, bỏ lại Hồ Hải Triều với vẻ mặt kinh ngạc.
Đằng sau anh ta, một đám sinh viên y khoa nhìn chiếc Rolls-Royce nhanh chóng biến mất, lập tức xì xào bàn tán.
Mã Công Khải có tiếng tăm lẫy lừng ở thành phố Đông Hải bởi vì rất nhiệt tình đối với những việc công ích, không chỉ thường xuyên quyên góp nhiều thiết bị y tế mà còn tổ chức nhiều cuộc khám sức khỏe miễn phí. Vì vậy dường như sinh viên của trường Đại học y khoa Đông Hải đều biết ông ta.
Nhìn thấy Mã Công Khải đối xử với La Phong tôn trọng như thế, gọi anh là cậu La, mọi người lập tức nhớ tới cảnh La Phong ra tay cứu Trần Vũ khi nãy.
Có vẻ như La Phong ở bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Đông Hải không hề thảm hại như những người ở đây tưởng tượng, mà ngược lại còn như cá gặp nước.
Nếu không thì làm sao có thể giải thích được việc đến cả người quyền quý bậc nhất ở Đông Hải như Mã Công Khải lại đích thân đến đón anh?
Giang Thiến yên lặng đứng đằng sau Hồ Hải Triều, nhìn chiếc siêu xe rời đi với ánh mắt khác lạ…
La Phong trở lại bệnh viện dưới sự tháp tùng riêng của Mã Công Khải và ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Ai cũng biết rằng Niên Thanh Vân chỉ đích danh tên anh, nhất định phải là La Phong ra tay thì ông cụ Mã mới có cơ hội thoát khỏi nguy hiểm.
Một thực tập sinh mà nửa năm không thể trở thành nhân viên chính thức lại có tài năng đặc biệt, đây là một chủ đề bàn luận hay ho.
Mọi người càng muốn biết chủ nhiệm Ngô vẫn luôn chèn ép La Phong sẽ có kết cục thế nào.
Mà viện trưởng Hoàng, người đã đuổi việc La Phong sẽ giải quyết mọi việc ra sao.
Chủ nhiệm Ngô và viện trưởng Hoàng đều đang đợi ở bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, họ định nói gì đó nhưng La Phong không cho bọn họ cơ hội.
Việc cứu người là cấp thiết, anh không rảnh để ý đến hai người này.
Vừa bước vào phòng bệnh, La Phong nhìn sắc mặt của ông cụ Mã, trong lòng yên tâm hơn chút.
Xem ra vẫn còn kịp.
“Chị Vương, không phải tôi đã nói rồi sao, không được cho bệnh nhân uống nước mà?”, La Phong hỏi y tá trưởng bên cạnh.
“Là…là chủ nhiệm Ngô, ông ta…”
Không đợi y tá trưởng nói xong, La Phong đã ngắt lời cô ta: “Tôi biết rồi, mau lấy cho tôi hộp châm cứu lại đây”.
“Kim châm cứu…”, y tá trưởng ngẩn ra.
Nhưng mà cô ta đã lấy lại tinh thần nhanh chóng, sai Tiểu Vân bên cạnh lập tức đi lấy kim châm cứu.
La Phong không nói gì nữa, bấm ba chỗ huyệt đạo, trước tiên dùng chiêu đẩy khí qua cung để ổn định khí huyết cho ông cụ.
Nhìn thấy sự phục hồi nhanh chóng của nhiều chỉ số khác nhau trên thiết bị, ánh mắt của mọi người đều tràn đầy kinh ngạc, chỉ là không có ai phát ra âm thanh, sợ làm ảnh hưởng đến La Phong.
Không lâu sau, y tá Tiểu Vân cầm một hộp châm cứu tới.
La Phong nhìn một lát, lần lượt chọn một cây kim to và một cây kim nhọn rồi đâm vào các huyệt đạo.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!