Tôi muốn bay cao, bay cao hơn nữa...
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại quen thuộc phá tan sự yên tĩnh trong sân.
Anh cầm lên xem, hóa là tiếng chuông báo thức.
Sở dĩ chuông báo thức được đặt trùng với nhạc chuông cuộc gọi đến là bởi vì trước đó, những tiếng chuông khác căn bản không thể đánh thức La Phong.
Bây giờ có vẻ như anh có thể dậy mà không cần đến báo thức rồi.
Hiện giờ là 7 giờ sáng, nếu đã đồng ý với Niên Thanh Vân, La Phong vẫn đánh răng rửa mặt sửa sang đơn giản như ngày thường, mặc quần áo xong liền đến cơ quan tiếp tục làm việc.
Mặc dù theo quy định, 8 giờ 30 phút mới chấm công, nhưng anh muốn đến thăm ông Giang chút xem có giúp được gì không.
Bước đến cửa, anh thấy tất cả mọi người đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ.
Có vẻ như không phải là vì chuyện ngày hôm qua...
La Phong theo bản năng nhìn lại người mình.
Trong nháy mắt, anh liền hiểu ra lý do.
Dưới trời mùa đông giá rét này, anh chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh đã đi ra ngoài, hơn nữa còn bày ra dáng vẻ không hề cảm thấy lạnh một chút nào.
"Tiểu La à, trời lạnh như này, cháu mặc ít vậy mà ra đường sao? Đừng cậy còn trẻ, còn khỏe mà coi thường, cháu là bác sĩ, sao lại không hiểu chuyện như vậy! Đừng tưởng rằng mình có thể chống được, nếu bị ốm, cháu một thân một mình ở ngoài, không có ai chăm sóc đâu!", đúng lúc dì Trương hàng xóm đi ra ngoài, có chút trách móc nói.
La Phong có mối quan hệ khá thân thiết với nhà dì Trương đối diện.
Hơn nữa dì Trương còn là người rất nhiệt tình, khá quan tâm đến La Phong.
"Người ta dậy sớm tập thể dục! Này, bác sĩ La, bình thường không thấy cháu có thói quen thể dục buổi sáng mà nhỉ!", dì Vương đi cùng dì Trương cũng nói.
"Cảm ơn hai dì quan tâm, lần sau cháu sẽ chú ý, lần sau cháu sẽ chú ý!"
Nói xong, La Phong liền chuồn lên tầng hai.
"Trương Cầm, bà có để ý không? Da thằng bé La Phong này đẹp thật! Còn nõn nà hơn cả con gái! Không biết nó dùng mỹ phẩm gì...", dì Vương nhỏ giọng nói.
"Thằng bé này khá mộc mạc, nghe nói quê nó ở vùng nông thôn Sở Nam, chắc nó không dùng mỹ phẩm gì gì đó đâu", dì Trương lắc đầu nói.
"Không đúng, lẽ nào bà không ngửi thấy hương thơm trên người thằng bé sao? Rất dễ chịu! Không được, khi nào về tôi phải hỏi nó xem đây là mùi hương gì!"
"Ừ nhỉ, bà nói tôi mới để ý, mùi hương này dễ chịu thật..."
Mặc dù La Phong đã lên lầu nhưng anh vẫn nghe được đoạn hội thoại giữa hai bà dì.
Anh theo bản năng soi gương, đúng thật, nước da anh trắng hơn rất nhiều.
Anh không nhịn được sờ lên mặt, mịn màng như ngọc, như là da em bé vậy...
Hơn nữa, trên người anh chẳng những không có mùi mồ hôi mà quả thực còn có hương thơm thoang thoảng, sảng khoái dễ chịu.
Rốt cuộc là thế nào?
Lẽ nào việc tu luyện Ngũ Cầm Hí và Cửu Đoạn Cẩm còn mang lại lợi ích như vậy...
Nghĩ đi nghĩ lại, dường như anh chỉ có thể "đổ lỗi" cho khối tài sản truyền thừa thần bí mà anh nhận được.
Chỉ là, trước mắt anh vẫn chưa hiểu hết về những thứ này, anh cũng không tìm ra được nguyên do.
Chỉ qua một đêm, cơ thể anh lại có sự thay đổi lớn như vậy, La Phong càng thêm tin tưởng vào tương lai.
Với tâm trạng vô cùng vui vẻ, La Phong mặc một bộ quần áo mỏng rồi bước ra khỏi phòng.
Đúng như dự đoán của anh, vừa bước chân vào bệnh viện, anh liền thấy ánh mắt của mọi người mang theo những tia sáng kỳ lạ.
Đương nhiên anh biết lý do, anh cũng chỉ mỉm cười gật đầu chào hỏi sau đó đi thẳng vào phòng làm việc.
Đột nhiên, có người gọi anh lại.
"Bác sĩ La, đợi đã!"
"Chị Vương, có chuyện gì sao?", La Phong mỉm cười nói.
"Cái đó... Ừm, hôm nay tôi thấy khí sắc của cậu tốt hơn hôm qua nhiều! Cậu cầm lấy hộp socola này đi, khi nào rảnh rỗi thì ăn vài viên. Cậu là bác sĩ phải chăm sóc tốt cho bản thân mới đúng chứ", chị Vương cười nói.
La Phong không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái khi nhìn thấy hộp socola trong tay chị Vương.
May mà chị Vương đã ngoài ba mươi, con cũng đang học tiểu học rồi, nếu không nhìn vẻ mặt và giọng điệu của chị ta, anh còn thật sự cho rằng chị ta có gì với mình.
Lúc bình thường, do tính chất công việc nên bọn họ thường xuyên giao tiếp với nhau, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là thân thiết hơn chút, mà hôm nay thì có vẻ hơi quá.
Lẽ nào là vì những chuyện xảy ra ngoài hôm qua sao?
Nhưng trong ấn tượng của anh, chị Vương không phải là người theo xu hướng nịnh nọt.
Thấy La Phong do dự và mãi không đón lấy socola từ tay mình, chị Vương nửa đùa nửa thật nói: "Thế nào, bác sĩ La không thích sao?"
La Phong cười ngượng ngùng: "Vậy tôi xin cảm ơn lòng tốt của chị Vương".
Thấy cuối cùng La Phong cũng đón lấy socola từ tay mình, chị Vương cười càng tươi hơn, chị ta kéo La Phong sang một bên, nhỏ giọng nói: "Tiểu La à, nếu cậu đã gọi tôi một tiếng chị Vương, vậy tôi cũng sẽ coi cậu như là em trai. Tôi ấy mà, thực ra đã sớm nhìn ra năng lực của cậu, chỉ tiếc rằng con người chủ nhiệm Ngô quá vụ lợi. Nửa năm qua làm thực tập sinh ở bệnh viện quả thực đã gây khó dễ cho cậu rồi".
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!