Chương 4: Tranh cãi
Chỉ có một khả năng đó là sau khi có được những kiến thức truyền thừa kia thính giác của anh cũng mạnh lên nhiều!
Cứu người quan trọng hơn!
La Phong không nghĩ nhiều, lập tức đứng dậy, chạy thẳng đến phòng chờ khám bệnh.
“Nhịp tim bình thường, đồng tử hơi co, xuất huyết cục bộ. Viêm kết mạc, có vết thương cũ ở chân, chân bị gãy hai lần, một lần ở bàn chân, một lần ở bắp chân. Bệnh nhân đang co giật…”
Y tá Tiểu Nhã đang nhỏ giọng đọc nội dung bên trong một bản báo cáo y tế dày cộp.
“Dưỡng khí, nhỏ giọt…”
Y tá trưởng cô Vương còn chưa nói xong, chợt nghe thấy y tá Tiểu Vân bên cạnh nói: “Số 093 giãn phế quản cấp tính, có khả năng bị xuất huyết não. Y tá trưởng, có cần chuẩn bị phẫu thuật cho ca này ngay lập tức không?”
Nghe thấy vậy, y tá trưởng chỉ khẽ lắc đầu nói: “Lập tức đi thông báo với người nhà ông ta, tình trạng bây giờ của ông ta cho dù có phẫu thuật thì xác suất thành công cũng rất thấp. Nếu thật sự bị xuất huyết não, có thể sẽ bị tê liệt, thậm chí trở thành người thực vật”.
“Tình hình bệnh nhân thế nào rồi?”
Ngay lúc này, sau lưng truyền đến một giọng nói.
Y tá trưởng nghe vậy lập tức biết người đến là ai, vội vàng quay đầu lại đáp: “Chủ nhiệm Ngô, tình hình bệnh nhân có vẻ phức tạp, đây là bệnh án và kết quả kiểm tra”.
Chủ nhiệm Ngô không xem bệnh án, trực tiếp nhìn thoáng qua kết quả kiểm tra, cau mày nói: “Nếu là giãn phế quản thì còn chần chừ gì nữa, lập tức chuẩn bị phẫu thuật”.
“Chủ nhiệm, tôi đã cho người báo với bác sĩ trực ban cấp cứu rồi”.
Chủ nhiệm Ngô nghe vậy, hài lòng gật đầu.
Họ đang muốn nói tiếp điều gì đó thì từ phía xa chợt truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Không thể phẫu thuật, với tình hình trước mắt của bệnh nhân thì phẫu thuật thực sự quá nguy hiểm!”
Người nói chính là La Phong.
Trong ánh mắt chủ nhiệm Ngô xuất hiện một tia lạnh, cười lạnh nói: “La Phong, sao lại là cậu? Không phải bảo cậu đến khoa châm cứu báo cáo rồi sao? Sao còn đến chỗ này gây rắc rối vậy?”
“Chủ nhiệm Ngô, ông bảo tôi ngày mai đi báo cáo, hiện giờ mới chỉ ba giờ thôi!”, La Phong nói với ngữ khí thản nhiên.
“Hừm! Tôi mặc kệ hiện tại là mấy giờ, cậu chỉ là một bác sĩ thực tập thì biết cái gì? Mau tránh qua một bên cho tôi, nếu để bệnh tình chậm trễ, cậu có chịu trách nhiệm được không?”, chủ nhiệm Ngô lớn tiếng quát.
La Phong hơi nhíu mày lại.
Thật sự là oan gia ngõ hẹp, không nghĩ tới lúc này chủ nhiệm Ngô lại xuất hiện.
Xem xét tình hình, ông ta tuyệt đối sẽ không giao bệnh nhân này cho mình.
Chỉ là dựa theo phán đoán của anh, chắc chắn nếu phẫu thuật lúc này bệnh nhân dù có may mắn sống sót thì cuối cùng bản thân cũng bại liệt, thậm chí trở thành người thực vật.
Cứu người vẫn quan trọng hơn.
Anh không thể trơ mắt nhìn người bệnh bỏ qua cơ hội điều trị tốt nhất được!
Suy nghĩ một lát, La Phong hít thở sâu, dùng ngữ khí bình tĩnh và sự nhẫn nại cuối cùng nói: “Chủ nhiệm Ngô, bệnh tình bệnh nhân có chút đặc thù, tuyệt đối không thể phẫu thuật! Nếu không tính mạng cũng khó giữ!”
Có điều, La Phong vừa nói xong, sắc mặt chủ nhiệm Ngô càng lạnh hơn.
“La Phong, ai cho cậu cái lá gan đó? Một bác sĩ thực tập nhỏ nhoi cũng dám hết lần này đến lần khác chất vấn nghi ngờ phán đoán của tôi sao? Cậu phải biết rõ ở nơi này ai mới là chuyên gia! Hừ, đúng là tên nhãi ranh không tự biết lượng sức mình, cả đời cũng đừng mơ tưởng chuyển thành chính thức!”
Sau khi la mắng xong, chủ nhiệm Ngô lại quét mắt nhìn mấy y tá đang đứng bên cạnh, chỉ vào bọn họ quát: “Cô cô cô…còn cô nữa, cả một đám đứng thất thần ra đấy làm gì? Đều ngốc cả rồi sao? Còn không mau đưa bệnh nhân đến phòng giải phẫu, chuẩn bị phẫu thuật!”
“Chủ nhiệm Ngô”, La Phong cơ hồ rống lên: “Trước mặt người bệnh không có chức vị cao thấp, hết thảy phán đoán y học đều phải lấy sinh mệnh của bệnh nhân đặt lên hàng đầu. Tôi cũng là bác sĩ, tôi cũng có tư cách đưa ra ý kiến của riêng mình!”
Trong ánh mắt chủ nhiệm Ngô thoáng hiện lên một tia lãnh khốc.
Sau đó, vậy mà lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, ông ta khẽ bật cười.
“Hay lắm, bác sĩ La, cậu nói xem nếu không phẫu thuật thì còn có cách nào giúp ông ta mau chóng khỏe lại? Cậu có biết không, một khi xuất huyết não không làm phẫu thuật thì rất khó chữa khỏi không. Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn người bệnh đã đến đường dầu hết đèn tắt sao, nếu không tranh thủ nắm lấy cơ hội sống cuối cùng thì chỉ sợ đến cơ hội nằm trên giường bệnh sống đời sống thực vật cũng không có đâu”.
La Phong cười lạnh một tiếng, cơ hồ như gằn ra từng chữ một nói: “Tôi sẽ có cách giúp ông ta hồi phục lại!”
Nói xong, La Phong không hề để ý tới dáng vẻ trợn mắt há mồm của chủ nhiệm Ngô mà quay đầu nói với y tá trưởng: “Phiền cô giúp tôi cởi toàn bộ áo ngoài của ông ta ra. Cô Vương tin tưởng tôi!”
Y tá trưởng do dự một chút, cũng không nhìn chủ nhiệm Lưu, tự mình cởi áo khoác ngoài của bệnh nhân ra.
Đúng lúc này, chợt nghe thấy có tiếng động mạnh, cửa phòng khám bị người ta đạp tung ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!