Chương 174
Sắc mặt của Hỏa Dung không ngừng biến hóa, cuối cùng cũng thu tay lại. Lâm Phàm đã đến như vậy Thiên Tu chắc hẳn cũng đang quan sát tình huống ở nơi này. Hắn chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn đệ tử của mình gặp nạn, bây giờ còn chưa có đi ra, chỉ sợ cũng là do có lòng tin đối với đồ đệ này của hắn.
Cũng được. Vậy thì để ta nhìn xem đệ tử này đến cùng có thực lực cỡ nào.
- Thánh Tử đại nhân, người này có nội tình tràn đầy, ngài cũng không nên bị cảnh giới của hắn mê hoặc.
Lão giả vừa nhìn liền xem thấu bản chất của Lâm Phàm, truyền âm nhắc nhở Thánh Tử.
- Hừ, nội tình sâu dày thì có thể như thế nào? Chẳng lẽ nội tình của ta lại không bằng hắn ư? Cuồng vọng tự đại, có chút cơ duyên liền không biết trời cao đất rộng là gì, ta thân là Thánh Tử của Thánh Đường tông cũng nên gõ những nhân tài mới này một cái, để hắn minh bạch, uy nghiêm của Thánh Đường tông ta cao không thể chạm đến. Ánh sáng bằng hạt gạo cũng dám ganh đua cùng nhật nguyệt trên bầu trời.
Thánh Tử lạnh lùng nói, khí thế trên người không ngừng tăng lên, sấm sét nguyên bản chỉ lớn bằng ngón cái, dần dần to lớn lên tráng kiện giống như là long mãng.
Liễu Nguyệt cảm thụ được khí thế mà Thánh Tử đại nhân phát tán ra, cực kỳ sùng bái, sau đó nhỏ giọng nói:
- Tỷ tỷ, Thánh Tử đại nhân thật sự là quá mạnh mẽ. Gia hỏa phách lối kia gặp nạn rồi. Đợi lát nữa hắn sẽ bị Thánh Tử đại nhân giẫm ở dưới chân, để sự cao ngạo của hắn cũng bị giẫm nát, không còn sót lại chút gì.
Liễu Nhược Trần vẫn thản nhiên như cũ, nhưng cũng gật đầu nói:
- Kiến càng lay cây, nói thì dễ dàng nhưng sao mà làm được. Thánh Tử đại nhân nhân hậu, chỉ cắt một tay của hắn đã là ban ân rồi.
- Thánh Tử là người cao quý cỡ nào. Người thường như hắn sao có khả năng vũ nhục? Nếu như hắn biết ẩn nhẫn, có lẽ tương lai còn có thể trở thành sức mạnh trung kiên của Viêm Hoa tông, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ là ở tại Viêm Hoa tông mà thôi.
- Tỷ tỷ nói rất đúng.
Liễu Nguyệt cũng biết nàng có thể được Thánh Tử mang đến Thánh Đường tông là có công lao của tỷ tỷ, cho nên ở trước mặt tỷ tỷ, nàng không dám làm càn. Sau đó ánh mắt tràn đầy oán hận nhìn về phía lôi đài, trong lòng đang cực kỳ mong đợi gia hỏa đáng giận kia bị Thánh Tử giẫm ở dưới chân, mất hết mặt mũi, như là chó nhà có tang.
Hỏa Dung trưởng lão nhìn về phía tỷ muội Liễu Nhược Trần, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, không ngờ Viêm Hoa tông lại nuôi hai kẻ phản bội như thế này.
Liễu Nhược Trần cảm nhận được ánh mắt bất mãn của Hỏa Dung trưởng lão, nhẹ nhàng cười. Hiện tại nàng đã không phải là đệ tử của Viêm Hoa tông, mà là đệ tử của Thánh Đường tông. Bởi vậy cho dù đối mặt với Hỏa Dung trưởng lão, trong lòng nàng cũng đã không còn quá nhiều kính sợ.
Lâm Phàm lấy Lang Nha bổng ra, nhẹ nhàng lắc lắc, nở một nụ cười tươi, nói:
- Ngươi rất mạnh, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Cuồng Thân!
Bạo Huyết!
Trung Trì Nội Thần!
Ở trong mắt của các đệ tử phía dưới, Lâm sư huynh bỗng hóa thành khổng lồ, chiều cao tăng lên đến trọn vẹn ba mét, cho bọn họ cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Mà còn không chỉ như thế, khí huyết ngập trời bạo phát ra từ trên người của Lâm sư huynh khiến bọn họ có cảm giác khí huyết của bản thân giống như là phóng ra bên ngoài cơ thể.
Điều này khiến cho bọn họ kinh hãi, chỉ có thể vận chuyển cương khí cưỡng ép trấn áp.
- Xem ra đây chính là đặc tính Huyết chi lực.
Lâm Phàm cảm giác mình nắm trong tay một sức mạnh thần bí, tựa như chỉ cần hắn nguyện ý là có thể rút ra toàn bộ khí huyết của những đệ tử có thực lực nhỏ yếu kia, rồi ngưng tụ vào trong thân thể, tăng cường thực lực cho bản thân.
Hỏa Dung trưởng lão cũng hơi sững sờ, hắn cũng không ngờ Thiên Tu lại truyền thụ cả Thất Thần Thiên Pháp cho tên đồ đệ này. Hơn nữa gia hỏa này đã luyện thành tầng thứ nhất Trung Trì Nội Thần rồi. Sau đó hắn cũng rõ ràng, xem ra là bởi vì đã luyện được cái này, Lâm Phàm mới có lòng tin như vậy.
Chỉ là những công pháp này mặc dù cường đại, nhưng mà cũng có tác dụng phụ không nhỏ đối với bản thân.
Tiếng long ngâm gào thét chấn động, cương khí hình rồng xuất hiện rồi quấn quanh thân thể của hắn.
Kinh Long Đại Thiên Công tầng thứ hai.
Lâm Phàm nắm chặt tay lại, cảm giác trong cơ thể tràn đầy sức mạnh. Mặc dù cường đại nhưng còn không phải trạng thái mạnh nhất của hắn.
- Thánh Tử, ta vốn cho là ngươi rất mạnh nhưng mà giờ khắc này, ta lại có cảm giác ngươi thật sự rất yếu.
- Mười hơi thở là có thể giải quyết ngươi.
- Cái gì?
Thánh Tử nhíu mày, hắn không ngờ kẻ trước mắt này lại có thể bạo phát ra uy thế mạnh mẽ đến như thế, cũng không khỏi cảnh giác.
Lâm Phàm nở một nụ cười tươi, bịch một tiếng, hắn lập tức biến mất.
- Đồ đệ này của ta đến cùng là tu luyện như thế nào?
Ở bên ngoài, Thiên Tu cũng rất khiếp sợ, hắn không ngờ chỉ mới vẻn vẹn một tháng không thấy mà Lâm Phàm đã đạt đến tình trạng mà hắn cũng không dám tin tưởng.
Trong lòng Thánh Tử phẫn nộ, nói:
- Hừ, trong vòng mười hơi thở chiến thắng ta ư? Người nằm mơ sao?
- Lôi Đình Thánh Ngục!
Tiếng nổ vang lên từ trong miệng của Thánh Tử, sấm sét chi lực trong cơ thể điên cuồng bộc phát, từng tia sét tráng kiện như là những con long mãng, sấm sét dày đặc bao phủ toàn bộ lôi đài. Khi cảm nhận được sự kinh khủng của những tia sét này, toàn bộ đệ tử ở phía dưới nhanh chóng lui về phía sau.
Bởi vì chỉ vẻn vẹn là uy thế phát tán ra cũng khiến cho bọn họ cảm nhận được tử vong đang tới gần.
Lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện.
Vô số sấm sét quấn quanh thân thể của Lâm Phàm, tiếng nổ lốp bốp làm người ta rung động, nhưng mà chút sấm sét này lại không có bất kỳ tác dụng nào đối với Lâm Phàm. Lang Nha bổng trong tay đánh vỡ hư không, giáng thẳng xuống chỗ Thánh Tử.
- Sấm sét ư? Chỉ sợ rằng ngươi còn không có cảm thụ qua sấm sét chân chính đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!