Chương 3: Thật không có tiền đồ- Người đâu hết rồi?
Về đến chiến trường lúc trước giờ đã không còn thấy bóng người nào, một khối thi thể cũng không còn.
Tuy chưa đếm kỹ xem bao nhiêu người hi sinh, nhưng trận chiến đó tàn khốc như vậy ít phải có đến cả vạn người tử vong.
Rốt cục mình đã ngất bao lâu, tốc độ dọn dẹp chiến trường cũng nhanh quá.
Từ thế giới hiện thực đến ‘Viêm Hoa tông" này mới ba ngày đương nhiên hắn chưa thể có gì gọi là lòng trung thành được. Nhưng bên ngoài quá là không an toàn. Xem xét lại thực lực bản thân lúc này, ngoài ‘Thân bất tử’ ra hắn coi như chẳng có chút năng lực nào tự bảo vệ mình. Quay về Viêm Hoa tông thì vẫn hơn.
Nhìn quanh quất, ngay cả tấm áo hắn cũng không có, xui đéo thể tả được.
Ăn mặc như này nhỡ để người ta nhìn thấy lại chả bị cười rụng răng.
Đi tiếp về phía trước sẽ tới căn cứ địa của Viêm Hoa tông, không biết tiếp theo sẽ xảy ra những gì.
Không biết qua bao lâu.
- Đứng lại! Ngươi là kẻ nào?
Đột nhiên có hai kẻ cầm binh khí xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, cảnh giác nhìn Lâm Phàm chằm chằm.
Lâm Phàm hò hét trong lòng, cuối cùng cũng thấy bóng mẹ nó người.
- Là người mình cả, đừng xúc động.
Lâm Phàm vội nói, định lấy ra vật làm chứng mới chợt nhận ra hiện tại bản thân ngoài cái khố đùm thì chả lấy đâu ra cái gì khác.
Một kẻ có dáng người gầy gò trong hai người nọ cảnh giác nhìn Lâm Phàm, trộm nghĩ người này sao lại ăn mặc như vậy, ngữ khí không tí thân thiện nào:
- Ngươi lấy cái gì để chứng minh ngươi không phải là gian tế?
Lâm Phàm thật hết chỗ nói, gian cái mẹ mài.
Ông đây nếu là gian tế còn mặc cái dạng này đến đây sao? Thật là ngu ngốc.
Tên có dáng người cao cao đề nghị:
- Ta thấy hắn lai lịch không rõ ràng, lại còn trông dung tục như vậy. Hay là mang đi chém đi!
Tên gầy yếu khó xử nói:
- Thế có vẻ không ổn lắm đâu.
Tên cao lại nói:
- Không ổn cái gì, ta chỉ cần cho hắn một đao là thành hai nửa, trút một hơi là ngắc ngoải ngay.
Lâm Phàm nghe cuộc trò chuyện của hai người nhất thời nổi giận. Ông khổ sở tìm đến các người vậy mà các người lại dám chém, thật con mẹ nó chịu thế éo nào được.
Thực sự là không thể nhịn được nữa, hắn gầm lên:
- Các người muốn làm gì? Sao các người hành xử cái kiểu đắng lòng thế? Vừa rồi ta liều mạng xử cự thú vất vả lắm mới trở về được mà các người lại muốn giết ta?
Hai người nọ nghe xong lời này liền kinh ngạc.
Nam tử gầy yếu cả mặt tràn đầy vẻ không dám tin nhìn Lâm Phàm:
- Ngươi chính là đệ tử lúc đó hét lên “Nã pháo về phía ta” sao?
- Ngoài ta ra còn có thể là ai? Ta đánh đổi mạng sống cho các người, không ngờ rằng các ngươi vậy mà lại muốn giết ta? Đau lòng, thật sự quá đau lòng! Thôi, ta thà rời đi còn hơn.
Lâm Phàm vẻ mặt vừa bi thương vừa bất ngờ, xoay người định bỏ đi.
Ngay lúc Lâm Phàm xoay người đi, một bàn tay giữ tay hắn lại.
Lâm Phàm lén cười, ui xời, ông đây nói hai ba câu là khiến các người áy náy không thôi.
Quả nhiên!
- Vị sư đệ này, đừng tức giận, ta và sư huynh vốn không biết.
Nam tử gầy yếu phút chốc cảm thấy áy náy vô cùng, ánh mắt nhìn Lâm Phàm cũng đã thay đổi.
Sao bọn họ có thể không biết, để thắng được trận chiến này ít nhiều là nhờ vị đệ tử vô danh lúc đó. Nếu không kết cục thế nào thật không thể nói trước được.
Lâm Phàm tiêu sái quay đầu:
- Nếu đã như vậy, ta cũng đành tha thứ cho các ngươi.
Và tên đệ tử cao kia ôm luôn lấy bả vai Lâm Phàm, hắn vốn tập võ có lực, ánh mắt trừng trừng như trâu:
- Vị sư đệ này, sư huynh vừa rồi đúng là muốn chém đệ, nhưng đệ đừng để trong lòng. Ta vốn là người nói chuyện có chút thô lỗ.
Lâm Phàm trong lòng thầm nghĩ, tên này cao to như vậy sao đầu óc lại đơn giản thế chứ.
Dù sao hắn đã có tính toán ban đầu. Mình mặc dù có ‘Thân bất tử’ không sợ chết, nhưng bên ngoài thật sự rất nguy hiểm, nếu bị người khác bắt cóc thì sợ là trốn không nổi.
Suy đi tính lại nơi này có vẻ an toàn hơn một chút, mình cũng có thể nghĩ phương pháp trốn ra một cách an toàn.
- Xin hỏi cao danh quý tính của hai vị đại huynh đây là?
Nam nhân gầy yếu tóc dài xõa vai, mặt mũi có chút âm trầm, đáp lại:
- Ta là Âm Tiểu Thiên.
- Ta là Cao Đại Tráng. Sau này chúng ta đều là người một nhà, có chuyện gì cứ tới tìm ta, ta thích nhất là được giúp đỡ người khác.
Quả nhiên tên cũng như người, thật mẹ nó cao to, lại hơi bị ngốc.
Còn nữa, ai là người một nhà, muốn bắt quàng làm họ cũng không phải bắt kiểu này chứ.
Chỉ là với tình hình hiện tại thì hai người này có thể xem như khá thân thiện.
- Ta là Lâm Phàm
Bỗng nhiên, Âm Tiểu Thiên hô lên;
- Đúng rồi, Đại Tráng, ngươi dẫn Lâm sư đệ đi, để ta đi thông báo với sư huynh.
Nóng xong Âm Tiểu Thiên liền nhanh chóng chạy đi.
Lâm Phàm có chút khó hiểu sờ đầu:
- Đại Tráng sư huynh, Âm sư huynh đây là định...?
Cao Đại Tráng vỗ vai Lâm Phàm, khí lực không hề nhỏ, lớn giọng:
- Sư đệ, đệ chính là anh hùng, lập được công lớn, các sư huynh bên trên đều đang tìm đệ đó.
Có mỗi chút chuyện nhỏ gì đâu, còn phải vẽ vời, Lâm Phàm nói thầm trong lòng.
Cao Đại Tráng dẫn hắn đi qua tầng tầng lớp lớp trạm gác.
Dựa vào kí ức, nơi này cũng không phải là bản bộ của Viêm Hoa tông mà là khi giao chiến với kẻ thù mới lấy làm đại bản doanh tạm thời.
Chẳng qua có việc khiến Lâm Phàm hơi xấu hổ là Cao Đại Tráng quá khoe khoang, gặp ai cũng hô lớn:
- Đây chính là anh hùng đã xử đẹp Cự Thú Chiến Tranh!
Không phải chứ, ai ai cũng dán mắt vào mình. Có điều ánh mắt họ đều lộ rõ sự kính nể.
Lâm Phàm không khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực, dương dương tự đắc. Trước khi trốn ra còn có thể huởng thụ một phen đãi ngộ dành cho anh hùng cũng là lựa chọn không tồi.
Rất nhanh đã đến đại bản doanh.
Đại bản doanh này không hề giống với cảnh trong phim cổ trang, không hề có trăm ngàn lều trại như trong tưởng tượng.
Đó là các tòa kiến trúc cổ sừng sững, nhất là điện chỉ huy ở chính giữa, vô cùng rộng rãi khí thế, một chút cũng không tầm thường.
- Sư huynh, chính là người này.
Âm Tiểu Thiên xuất hiện, bên người hắn còn có một nam tử đang đánh giá Lâm Phàm:
- Đệ chính là Lâm Phàm?
Nam tử nghi hoặc nhìn đối phương, trong lòng có chút nghi ngờ người này làm sao mà sống sót dưới nòng của ‘Thần Nguyên pháo’ được vậy.
Lâm Phàm lộ vẻ hớn hở:
- Đúng vậy, sư huynh, ta chính là Lâm Phàm.
- Đệ làm sao mà sống sót được hay vậy?
Lâm Phàm vốn đã sớm nghĩ ra lý do lấp liếm, liền thổi phồng sự việc:
- Sư huynh, huynh không biết đâu, tình hình chiến trường ngày đó thực sự rất khốc liệt, Lã Khải Minh sư huynh vốn định dùng thân mình để hủy diệt con cự thú kia. Không ngờ huynh ấy bị người ta chém cho một đao, hoàn toàn không thể cử động được. Vì vậy đệ đây không hề do dự, ôm cái thứ đó lao thẳng về phía cự thú. Đúng lúc ‘Thần Nguyên pháo’ phát nổ đệ liền vắt chân lên chạy, sau đó liền không biết gì nữa. Khi đệ tỉnh lại đã không biết bị thổi bay đến đâu rồi, chỉ đáng tiếc là quần áo trên người đều không còn.
Nam tử có chút mơ hồ, còn có thể có chuyện như thế này sao?
‘Thần Nguyên pháo’ kia chính là pháp bảo công kích trung phẩm cấp Huyền giai, được nạp một lượng lớn ‘Nguyên tinh’ có thể phát ra sức bạo kích vô cùng khủng bố. Dù cho là tu vi Tôi Thể tầng 9, sắp trở thành cường giả Địa Cương cảnh cũng không là gì trước pháo.
Cuối cùng, hắn cũng nghĩ không ra tình huống này là thế nào, chỉ có thể đổ cho vận may vậy.
- Tốt, rất tốt, Viêm Hoa tông có đệ tử như đệ còn lo gì không giữ được gia tông - Nam tử vui vẻ vỗ vai Lâm Phàm - Lâm sư đệ, công lao này của đệ sư huynh sẽ ghi nhớ, đợi đánh nhau xong trở về phái, sẽ dựa vào công lao mà ban thưởng. Âm sư đệ, mau dẫn Lâm sư đệ đi nghỉ ngơi.
- Vâng, sư huynh. - Âm Tiểu Thiên gật đầu, cười nói - Lâm sư đệ đi thôi, ta dẫn đệ đi thay quần áo.
Lâm Phàm thấy có chút không đỡ được.
Ông đây lập công lao lớn như vậy, chỉ một câu là xong?
Đã nói là anh hùng cơ mà.
Đệt mịa nóa, không có tiền đồ, quả nhiên không có chút tiền đồ nào. Ra ngoài chạy loạn có khi còn tốt hơn nơi này.
Lâm Phàm hơi bị thất vọng, vốn dĩ cho rằng có thể đi tới cảnh giới nhân sinh rồi, không ngờ lại như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!