“Đã bị vi sư nuốt chửng rồi, tên nhóc như con lần này cũng được xem như là đã làm một chuyện tốt cho vi sư. Rồng xanh là một linh hồn còn sót lại không có ý thức, đồng thời cũng là một sức mạnh linh hồn thuần khiết, vi sư nuốt chửng rồi sẽ có thể bù đắp hao tổn trước đó. Đáng tiếc là bình Càn Khôn đã nuốt chửng và hấp thụ hơn nửa con Rồng xanh, nếu không ta đã có thể phát huy một số bí thuật rồi.” Vân Thiên Tà nói một cách vô cùng tiếc nuối.
Nghe thấy sư phụ nói bình Càn Khôn có thể nuốt chửng linh hồn của Rồng xanh, Dương Bách Xuyên có hơi ngạc nhiên, trong lòng tò mò liền nhìn vào bên trong bình Càn Khôn một phát, bên trong không có một chút thay đổi nào.
“Sư phụ già chết tiệt, người gạt con à, bên trong bình Càn Khôn không hề có bất cứ sự thay đổi nào cả.” Dương Bách Xuyên trợn mắt nói.
“Con thì biết cái thá gì, bình Càn Khôn Bình là báu vật vô thượng, con thì có thể cảm nhận được cái gì hả? Nếu như vi sư đoán không lầm, linh hồn của Rồng xanh khi bị bình Càn Khôn hấp thụ có lẽ đều đã bị hấp thụ bởi linh hồn của bình Càn Khôn, bên trong trông có vẻ không có thay đổi, nhưng mà bản chất thì đã thay đổi, tu vi của con quá tệ, nên không cảm nhận được điều này đâu, yên tâm đi, lần này bình Càn Khôn hấp thụ sức mạnh linh hồn của Rồng xanh rồi, có lẽ một ngày nào đó sẽ mang đến điều bất ngờ không thể ngờ tới.
Vi sư cũng không thể nhìn thấu báu vật vô thượng này, nhưng dựa trên kinh nghiệm của vi sư, sau này bình Càn Khôn chắc chắn sẽ tồn tại tương tự như một linh vật, linh hồn của Rồng xanh là nguồn năng lượng không có ý thức, việc nó chui vào trong tâm thức của con cũng là một bản năng, nên không cần phải nghĩ ngợi nhiều, dù sao cũng sẽ tan thành mây khói.
Nhưng mà nơi này lại tồn tại một trận truyền tải huyết mạch, linh hồn còn sót lại của con Rồng xanh này có lẽ đã kích hoạt trận pháp, nếu thằng nhóc như con không ngứa tay chạm vào vảy rồng, thì linh hồn của con rồng đang thụ thai trong vảy rồng cũng đã không thoát ra. Phải rồi, hãy cất giữ bộ vảy rồng này đi, đây miễn cưỡng cũng có thể xem là thứ linh vật tầm trung đó, trở về tu luyện một phen sẽ có thể thu giữ ở trong bào thai đan điền của con, rất có tác dụng trong việc dùng ý nghĩ thôi thúc để giết địch đó, vừa hay thích hợp với tu vi hiện giờ của con.” Vân Thiên Tà căn dặn Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên nhìn bộ lân giáp trong tay nói: “Lão già, đây là vảy rồng thật sao?”
“Còn sai đi đâu được chứ? Không lẽ con cho rằng vảy cá có thể to được như vậy sao?" Đương nhiên mảnh vảy rồng này rất có thể không phải là vảy rồng trên cơ thể của linh hồn Rồng xanh, mà là vảy rồng của Rồng hoàng kim.
Loài có huyết mạch cao quý nhất trong tộc Rồng chính là Rồng hoàng kim năm móng, linh hồn của Rồng xanh có lẽ chỉ là một nguồn sức mạnh ở nhờ bên trong mảnh vảy rồng này để chuyên đi kích hoạt đàn thờ huyết mạch mà thôi, nó chỉ là sức mạnh tàn dư không có ý thức thôi, nếu như thực sự có ý thức, thì vừa nãy tên nhóc như con đã chết cả trăm lần rồi, vi sư cũng không thể cứu con.” Vân Thiên Tà giải thích.
Dương Bách Xuyên bĩu môi nói: “Chẳng phải ban nãy người đã lập tức cảm nhận được ngay rồi sao?”
“Đó chả phải đều là nhờ vào dự báo của bình Càn Khôn sao, mặc dù vi sư có dè chừng với thực lực tự vệ của con, nhưng mà cũng không kịp phản ứng nhanh thế kia được, là sau khi bình Càn Khôn cảnh cáo, vi sư mới cảm nhận được con gặp nguy hiểm đó thôi.” Trong giọng điệu của Vân Thiên Tà thể hiện lòng kính trọng đối với bình Càn Khôn.
Dương Bách Xuyên không đồng tình, lập tức hỏi: “Lão già, nói như thế thì linh hồn còn sót lại của con Rồng xanh này là sẽ không thể nào nuốt chửng được Hạ Lộ, nhưng mà tại sao nơi này chỉ có vảy cá và vết máu của Hạ Lộ mà không thấy cô ấy đâu cả?” Người mà Dương Bách Xuyên quan tâm từ đầu đến cuối vẫn là Hạ Lộ.
“Không phải đã nói rồi sao, ngọn đài này là đàn thờ huyết mạch, rất có thể là đàn thờ huyết mạch của các chi tộc Rồng, theo như vi sư suy đoán, trên cơ thể của người cá Hạ Lộ có huyết mạch rồng thực sự, cô ấy tới nơi này rất có thể là bởi vì lần trước sau khi con giúp cô ấy tiến hóa huyết mạch, nên đã được truyền thụ từ đời trước mà tìm được đến nơi đây.
Chỉ có mang trên người huyết mạch của tộc Rồng thì mới có thể kích hoạt đàn thờ huyết mạch của tộc Rồng, nếu như đoán không sai, thì người cá Hạ Lộ có lẽ bị dịch chuyển mà rời khỏi.
Trên thực tế đàn thờ huyết mạch này là một trận pháp dịch chuyển huyết mạch, người cá đã dùng huyết mạch khởi động trận dịch chuyển để rời khỏi nơi này.” Vân Thiên Tà phân tích.
Nghe sư phụ nói như vậy, Dương Bách Xuyên gật đầu cảm thấy có lý, nhưng mà anh không biết được Hạ Lộ đã bị dịch chuyển đến đâu, nếu như dựa vào những gì bây giờ nhìn thấy, thì có lẽ cô ấy vẫn còn sống, không nhìn thấy xác thì là có hy vọng, trong lòng của anh cũng xem như là có được một tâm niệm.
Hơn nữa, Dương Bách Xuyên rất tin tưởng vào những lời suy luận của ông lão.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!