Tóm lại lúc đến ven rừng Hắc Thạch đã có cảm giác u ám phả vào mặt. Có lẽ là ảo giác tâm lý, Dương Bách Xuyên phát hiện bầu trời cũng chợt tối đi, khiến trong lòng người ta cảm thấy vô cùng áp lực, có một cảm giác lúc nào cũng sẽ nóng nảy.
“Đi nào, một đống đá nát có gì đáng nhìn đâu? Cũng không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, nói ra thì cả khu số hai rừng Hắc Thạch chỉ có một đại trận, thực ra đã bị tàn phá mất tác dụng lâu rồi. Cậu xem khắp nơi đều có đá gãy bị tàn phá, có trận pháp cũng đã mất hiệu ứng. Hơn nữa tuyến đường chúng ta đi là do Lôi Đình sư bá đặc biệt chỉ ra, chắc sẽ không có nguy hiểm gì đâu.”
Chiêm Khánh Nhân nói.
Dương Bách Xuyên không để ý Chiêm Khánh Nhân, anh là tu chân giả chân chính không giống năm người Chiêm Khánh Nhân, kiến thức về đạo trận pháp sâu hơn bọn họ, cũng từng nghiên cứu đạo trận pháp.
Anh nhìn ra được đây là một đại trận cổ xưa vô cùng to lớn, không hề tầm thường, cũng vô cùng phức tạp.
Bình thường đại trận này càng bị phá hoại thì càng khó phá giải, là trận pháp liên kết từng vòng.
Dương Bách Xuyên tự xem một lát, càng nhìn sắc mặt càng nghiêm trọng, trong mấy phút anh đã nhìn ra dấu vết của bốn loại trận pháp mê trận, huyễn trận, sát trận, không gian. Mặc dù trông những trận pháp này như đều đã mất tác dụng, nhưng đạo trận pháp là thần bí khó gọt giũa nhất, ai cũng không dám đảm bảo sau khi xông vào cả đại trận đều sẽ tê liệt.
Đi sai một bước chính là cục diện muôn kiếp không trở lại được.
Mặc dù có tuyến đường Tửu Tiên lão đầu cung cấp, nhưng Dương Bách Xuyên cũng không biết Tửu Tiên lão đầu hiểu bao nhiêu về đại trận, con đường này rốt cuộc có an toàn hay không?
“Có đi không?” Thấy Dương Bách Xuyên ở ven rừng Hắc Thạch vừa đi vừa dừng mà quan sát nhưng lại không bước vào, Chiêm Khánh Nhân mất kiên nhẫn giục anh.
Dương Bách Xuyên nhìn năm người Chiêm Khánh Nhân, đè giọng nói: “Trận pháp ở đây thay đổi khôn lường, có vài tử trận trông như đã bị phá hoại, thực tế chạm cái là nổ, trận pháp liên kết từng vòng trước giờ đều là một phá hoại một trận pháp thì sẽ khởi động một trận pháp khác.”
“Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?” Chiêm Khánh Nhân hỏi.
Dương Bách Xuyên hít sâu, nói: “Chúng ta không thể chiến đấu từng người, tiến vào đại trận rừng Hắc Thạch cần chỉ huy thống nhất, một khay rời rạc sẽ chịu thiệt, nếu không sẽ xảy ra vấn đề lớn. Nếu không có đám người Mộc Đạo Nhiên xuất hiện, chúng ta còn có thể tiếp tục đi thuận theo tuyến đường ban đầu. Nhưng bây giờ lão lạt ma và Đinh Trường Phong đã bỏ chạy, cũng rất có thể cùng một mục đích với chúng ta, có khi cũng là cùng một con đường.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!