Sau khi giới thiệu nhau xong, Dương Bách Xuyên mới phát hiện tám người trong số chín người chính là tám tông môn lớn của Hoa Hạ, dư lại một người chính là lão tổ của nhà họ Hồ.
Ngoại trừ Tửu Tiên lão đầu thì người thân cận với Dương Bách Xuyên nhất chính là lão tổ của Võ Đang.
Nhưng ở trước mặt Dương Bách Xuyên thì vai vế của ông ấy còn phải gọi Dương Bách Xuyên một tiếng sư thúc. Không có cách nào cả, xét về vai vế thì Dương Bách Xuyên xem như truyền thừa cách thế hệ, cùng thế hệ với chưởng giáo lập nên Võ Đang khai.
“Đệ tử Võ Đang - Viên Siêu bái kiến sư thúc tổ.” Viên Siêu đã nghe được quan hệ của Dương Bách Xuyên và Võ Đang từ miệng Tửu Tiên lão đầu, thế nên bây giờ cũng chào Dương Bách Xuyên một cách vô cùng nghiêm chỉnh và đúng theo quy củ.
“Không được không được, chúng ta đừng xét vai vế.” Dương Bách Xuyên vội vàng nâng Viên Siêu dậy.
“Lễ không thể bỏ, chưa kể Viên Siêu đã nghe Lôi Đình nói về ơn lớn của sư thúc với Võ Đang, cảm ơn sư thúc đã chăm sóc quan tâm đến đệ tử Võ Đang.” Viên Siêu thật lòng cảm ơn.
“Tôi cũng chỉ làm điều nên làm thôi.”
Hai người khách sáo một phen.
Lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên: “Lôi Đình, vì sao không thấy đệ tử của tông môn Thanh Thành tôi?”
Nghe thấy vậy, Dương Bách Xuyên nhìn qua thì thấy là lão tổ Thanh Thành lên tiếng, giọng nói mang theo chất vấn hỏi Tửu Tiên, hoặc có thể nói là Lôi Đình. Lúc này, Dương Bách Xuyên cảm thấy hình như Tửu Tiên lão đầu chưa nói việc anh đã giết đệ tử của Thanh Thành cho vị lão tổ này thì phải. Nếu không lão tổ Thanh Thành đã đánh nhau với mình rồi.
“Anh Mộc Thiết, tôi đã nói rồi, lần này trong số những người được chọn tiến vào động Hắc Liên, đệ tử của Thanh Thành và Mật Tông không phù hợp với điều kiện. Chắc là bọn họ đang thám hiểm tại phần ngoài bí địa.” Tửu Tiên lão đầu bình tĩnh nói.
“Đệ tử Mật Tông của tôi chẳng lẽ không phù hợp sao?” Lão hòa thượng mặc áo cà sa đỏ thẫm của lạt ma híp mắt nói.
“Không phù hợp!” Tửu Tiên lão đầu vẫn bình tĩnh trả lời như cũ.
Sau đó, Dương Bách Xuyên đột nhiên nhìn thấy Trần Trầm Hương đi về phía lão tổ Thiên Cương Sơn của anh ta rồi nói gì đó bên tai vị đó, hình như còn liếc mắt nhìn mình một cái.
Lúc này, Dương Bách Xuyên nheo hai mắt lại, lòng lạnh lẽo vô cùng. Anh đã đoán được Trần Trầm Hương đang nói cái gì.
Hiện tại thoạt nhìn thì trong nhóm người Tửu Tiên lão đầu, ba vị lão tổ của Mật Tông, Thiên Cương Sơn và Thanh Thành ở cùng một phe, một phe khác là những người còn lại do Tửu Tiên lão đầu cầm đầu.
Mà hiển nhiên Trần Trầm Hương đang nói ra chuyện anh đã giết đệ tử của Thanh Thành và Mật Tông.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, lão tổ của Thiên Cương Sơn nhìn anh với ánh mắt như lưỡi dao, sau đó nói với lão tổ Thanh Thành: “Anh Mộc, đừng hỏi nữa. Đệ tử của Thanh Thành ông trên cơ bản đã bị vị tên Dương Bách Xuyên này giết sạch rồi.”
Vừa nói ra những lời này, không khí tại hiện trường lập tức thay đổi.
Khí thế của lão tổ phái Thanh Thành vọt lên tựa như núi cao vậy, hơi thở gắt gao khoá chặt Dương Bách Xuyên, ngay sau đó đen mặt nói với Thiên Cương Sơn lão tổ: “Trần lão đầu, chuyện cười của ông nghe không mắc cười một chút nào.”
“Đây là do chính miệng con cháu Trần gia tôi đã nói, chẳng lẽ nó lại có thể lừa tôi à? Chắc anh Lôi Đình đây cũng biết chuyện này chứ nhỉ? Không chỉ đơn giản như thế đâu, cái tên tiểu bối Dương Bách Xuyên này còn giết cả thầy trò Thánh Thủ Miêu Trại nữa, ha ha, bày đặt làm thiếu niên anh hùng cơ!
Không chỉ như vậy, một mình cậu ta còn kết thù với năm tông môn lớn bao gồm Mật Tông, Thanh Thành, Miêu Trại, Thần Tông ở hải ngoại và m Nguyệt Môn. Cậu ta đã tàn sát vô số đệ tử, thực sự rất lợi hại.” Lão tổ của Thiên Cương Sơn nói với giọng điệu châm ngòi thổi gió.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!