Dù sao hơn một năm qua âm thầm tu luyện, chân khí trong cơ thể hắn đã gần đến viên mãn, hiện tại trên tay còn có linh thạch cực phẩm, hắn có lòng tin bản thân có thể đột phá bất cứ lúc nào, trong lòng cũng có biện pháp đối phó với Tóc Thắt Bím đã vượt qua thiên kiếp Kim Đan kỳ.
Hắn tu luyện Càn Khôn Tạo Hóa Quyết vô thượng, có linh căn thuộc tính ngũ hành, chân khí trong cơ thể nhiều hơn người thường gấp mấy lần, có ưu thế áp đảo khi cùng cấp bậc, nắm chắc vượt cấp chiến đấu, hơn một năm lén tu luyện không phải uổng phí.
“Tốt, ta đi ngay.” Gia Cát Khổng đáp lời, ngay sau đó liền đi ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, giọng tiểu hòa thượng vang lên: “Lão đại, ngươi nhanh lên một chút, có người đến rồi!”
“Tới ngay!” Trong lòng Dương Bách Xuyên cũng lo lắng, thế nhưng bình Càn Khôn vẫn đang hấp thu lực lượng đá Căn Nguyên, may là tốc độ khá nhanh.
Ngay sau đó Gia Cát Khổng đi đến, nói một cách chua xót: "Là tam tướng quân - Cây Roi Nhỏ tự tìm tới. Dương đại ca, ta đi ra ngoài đỡ đòn, nếu ta xảy ra chuyện gì, xin ngươi hãy chăm sóc cho đệ đệ của ta."
"Đừng nặng nề như vậy, chưa chắc chúng ta sẽ thua mà." Khi Dương Bách Xuyên đang nói, bình Càn Khôn trên cánh tay trái của hắn cuối cùng đã hấp thu hết lực lượng của đá Căn Nguyên, anh nói với Gia Cát Khổng như vậy.
Gia Cát Khổng nở nụ cười, khi chuyện ập đến ngay trước mặt hắn ta lại không có lòng tin đối với Dương Bách Xuyên. Rốt cuộc thì tam tướng quân Tóc Thắt Bím là người đã vượt qua thiên kiếp Kim Đan, có tu vi Kim Đan sơ kỳ hàng thật giá thật, hơn nữa toàn bộ doanh địa quặng mỏ còn có tận ba trăm binh lính. Mỗi một người đều là tu vi Trúc Cơ kỳ.
Cũng không biết sự tự tin của Dương Bách Xuyên đến từ đâu.
Giờ khắc này ở trong mắt hắn ta, trên mặt Dương Bách Xuyên tràn ngập ý cười tự tin.
"Bất kể có ra sao, chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi, chỉ có liều mạng một lần…" Gia Cát Khổng chầm chậm nói ra.
"Đi thôi, cứ yên tâm, chỉ cần không đụng vào Kim Đan trung kỳ, ta vẫn có lòng tin sẽ mang được các ngươi rời khỏi quặng mỏ." Lúc này đương nhiên Dương Bách Xuyên không thể nói ra những lời làm ảnh hưởng đến tinh thần mọi người rồi, chỉ có thể nói mấy lời tràn đầy tự tin cho Gia Cát Khổng nghe, không thể làm ảnh hưởng đến sĩ khí.
Sau khi nói xong, hắn dẫn đầu bước ra khỏi tiểu không gian, không hề lưu luyến chút nào. Có thể đào ra được một viên đá Căn Nguyên ở nơi này đã là tạo hóa rồi, không thể nào có viên thứ hai tồn tại.
Sau khi rời khỏi đây, hắn lấy linh thạch cực phẩm ra, có tổng cộng bốn viên vừa khéo mỗi người được một viên, hắn giải thích với bọn họ: "Hãy dùng vào thời điểm mấu chốt, linh khí bên trong linh thạch cực phẩm cực kỳ tinh khiết, có thể chuyển hóa trực tiếp thành chân khí, ít nhất có thể chống đỡ được một khoảng thời gian."
Đúng lúc này, một giọng nói âm lãnh truyền đến: "Quả nhiên là hai thằng nhóc các ngươi. Bắt lấy!"
Đúng là Tóc Thắt Bím đã đuổi tới, lúc nhìn thấy Dương Bách Xuyên và tiểu hòa thượng, gã biết ngay là cảm giác của mình không hề sai, hai thằng nhóc này quả thật có vấn đề.
Gã vung tay lên, binh lính đi bên cạnh lập tức xông tới. Dương Bách Xuyên hừ lạnh một tiếng nói với tiểu hòa thượng và huynh đệ nhà Gia Cát: "Theo sát ta!"
Vừa dứt lời, hắn lập tức thúc giục chân khí, kiếm khí huyền huyễn của kiếm Đồ Long cũng mạnh lên theo cấp bậc tu vi của hắn, một kiếm vụt ra như tia chớp.
"Bùm…"
"A a a a…"
Sau một kiếm, bốn gã binh lính Trúc Cơ đang xông tới bị chặn ngang giữa đường, lập tức mất mạng.
Đây là lúc đôi đồng tử của Tóc Thắt Bím co lại. Lòng bàn tay gã chợt loé lên một tia sáng, một thanh đao linh khí thượng phẩm xuất hiện trong tay, gã bước ra một bước lạnh lùng chém về phía Dương Bách Xuyên.
"Phong Sát Trảm!"
Dương Bách Xuyên sớm có chuẩn bị, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, rút kiếm đón nhận.
"Keeng…"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!