Hắn nhìn sắc trời, hình như đã qua một ngày, giờ đã là hoàng hôn.
Dương Bách Xuyên nhớ đến tiểu hòa thượng và anh em Gia Cát, không biết ba người họ thế nào rồi.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn nên đi tìm trước rồi tính sau.
Về phần lĩnh vực Kim Đan, đợi khi nào rời khỏi nơi này đến chỗ an toàn rồi nói sau. Ba anh em Mặt Sẹo bị mình giết chưa phải kết thúc, hơn nữa khu mỏ đã lan truyền tin tức về đá Căn Nguyên, Dương Bách Xuyên tin rằng đây là ý của u Dương Hải Đường - thành chủ thành Chiêu Dao, kẻ sai khiến Mặt Sẹo. Nghe nói u Dương Hải Đường là Kim Đan đại viên mãn, chỉ thiếu chút nữa thôi là trở thành cao thủ Nguyên Anh kỳ.
Bà ta còn là người của m Dương Tông, là tông môn lớn ở châu Nam Sơn, cũng là thành chủ một thành. Hiện giờ Dương Bách Xuyên không muốn và cũng không dám liều mạng với nhân vật cấp bậc này, vẫn nên đi trước để tránh bị u Dương Hải Đường để mắt, thế thì xong đời.
Dương Bách Xuyên giậm chân nhảy ra khỏi hố to, sau đó phóng ra linh thức phân biệt phương hướng.
Sau khi hắn vượt qua thiên kiếp, tu vi đạt Kim Đan sơ kỳ, linh thức cũng tăng mạnh. Khi liên tục phóng linh thức ra ngoài, Dương Bách Xuyên cũng giật mình. Phạm vi linh thức của Kim Đan sơ kỳ là ba nghìn mét, nhưng linh thức của hắn phóng ra chín nghìn mét mới dừng lại.
"Chín nghìn mét? Vậy chẳng phải linh thức của mình ngang ngửa người tu chân Kim Đan hậu kỳ sao?" Dương Bách Xuyên lẩm bẩm.
Về phần sức mạnh nhục thể, Dương Bách Xuyên nhẩm tính sau khi trải qua thiên kiếp tôi thể, hiện giờ nhục thể hẳn là tầng Kim Cương rồi, vượt liền ba cấp.
Thực lực tổng hợp tăng vọt.
Thực lực tu vi tăng thì cũng tự tin hơn, rốt cuộc bây giờ Dương Bách Xuyên đã có tự tin xông xáo Sơn Hải Giới. Tiếp theo hắn phải đi tìm đồ đệ và đi cùng anh em Gia Cát tìm kho báu Ngọa Long của gia tộc Gia Cát. Chỉ khi lấy được bản đồ của gia tộc Gia Cát mới có thể tìm được và mở ra thông đạo Sơn Hải bị phong ấn ở gia tộc Gia Cát, đến lúc đó hắn mới có thể quay về trái đất.
Dương Bách Xuyên dùng linh thức nhận biết phương hướng, đi về phía Đông. Theo lời Chư Cát Khổng thì ba trăm dặm phía Đông có một ngọn núi tên là núi Đường Đình, mọi người tập hợp ở đó.
Đến Kim Đan sơ kỳ, Kim Đan không ngừng vận chuyển trong cơ thể. Cuối cùng thì bây giờ Dương Bách Xuyên có thể phi hành mà không cần lo lắng tiêu hao chân khí, bởi vì Kim Đan đang vận chuyển từng phút từng giây, đủ để bù vào chân khí tiêu hao trong lúc phi hành.
Hắn không định dùng Chỉ Xích Thiên Nhai Công mà sẽ Ngự Kiếm Phi Hành, như vậy có thể tiết kiệm chân khí. Ngự Kiếm Phi Hành tiêu hao ít chân khí hơn Chỉ Xích Thiên Nhai Công, tốc độ cũng chậm hơn, nhưng đi đường thì Ngự Kiếm Phi Hành cũng đủ rồi.
Chỉ Xích Thiên Nhai Công tiêu hao chân khí cực lớn, dù sao cũng là thần thông mà.
Dương Bách Xuyên thầm niệm trong đầu, kiếm Đồ Long xuất hiện. Sau đó kiếm Đồ Long dài ra ba mét, Dương Bách Xuyên nhảy lên thân kiếm, dùng thuật Ngự Phong và thúc giục chân khí, kiếm Đồ Long bay vèo lên trời tiến về phía Đông.
Dương Bách Xuyên đứng trên phi kiếm nhìn mây ngắm núi, cảm giác không tồi. Tiếc là hắn đang mặc đồ thể thao mà hồi trước chuẩn bị sẵn trong không gian bình Càn Khôn, hơn nữa mái tóc dài cũng cháy xém trong độ kiếp, bây giờ biến thành đầu trọc như tiểu hòa thượng.
Nếu không, trong hoàn cảnh này, Dương Bách Xuyên cảm thấy nếu mình mặc trường sam với mái tóc dài buông xõa, thì chính là Kiếm Tiên khiến người phàm hâm mộ.
Núi Đường Đình cách nơi này ba trăm dặm, nói xa thì không xa mà nói gần cũng không gần, chỉ cần Dương Bách Xuyên ngự kiếm phi hành hẳn là chỉ cần nửa ngày là đến.
Hắn không biết là, sau khi hắn độ kiếp rời đi không bao lâu, trên đường chân trời có mấy bóng dáng nhảy xuống bên cạnh cái hố to mà Dương Bách Xuyên độ kiếp.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!