Một tiếng vang dội truyền ra từ trên chiến giáp, giống như thanh kiếm sắc bén phủ đầy bụi được mở ra.
Ngay sau đó trên chiến giáp hiện ra từng phù văn tím vàng, từng phù văn mặc dù Dương Bách Xuyên không quen biết, nhưng lại có thể cảm nhận được khí tức tràn đầy sự bể dâu cổ xưa.
Hơn nữa còn tỏa ra một một luồng sát khí vô biên, thần hồn của Dương Bách Xuyên cũng bắt đầu xao động trong sát ý phát ra này.
Cẩn thận cảm nhận thì có thể cảm nhận được được một sát ý thê lương trên chiến giáp này lại có một khí tức núi thây biển máu.
Trong nháy mắt, máu của Dương Bách Xuyên đã biết chiến giáp này thật sự không phải vật tầm thường, là chiến giáp có câu chuyện, hoặc nói là chủ nhân trước của chiếp là người có câu chuyện.
Lúc này dòng máu của Dương Bách Xuyên hơi sôi trào, dường như bị khí tức chiến giáp tỏa ra dẫn đến một chiến trường viễn cổ rộng lớn, một sân khấu của cường giả tuyệt thế tung hoành thiên hạ.
Giây phút nào đó, Dương Bách Xuyên phát hiện tiếng vang của chiến giáp càng ngày càng lớn, vậy mà lại bắt đầu bài xích hắn luyện hóa, chân hỏa mở ra lại có dấu hiệu bị dập tắt.
Trong lòng hắn chợt kinh ngạc phun tinh huyết lên chiến giáp, nhìn chiến giáp nói: “Mặc dù tao không biết chủ nhân trước của mày là nhân vật thế nào, có quá khứ thế nào, nhưng có một điều tao muốn nói với mày, đi theo tao sau này tao chắc chắn sẽ không chôn vùi mày. Nếu mày không bằng lòng để tao luyện hóa, tao cũng có thể cưỡng chế luyện hóa mày, nhưng ta sẽ không miễn cưỡng, còn mày cuối cùng vẫn sẽ bị tiếp tục chôn vùi ở nơi này. Lẽ nào mày không muốn quay lại thế gian sao?”
Có lẽ là uy lực của tinh huyết, hoặc là chiến giáp đã nghe hiểu lời của Dương Bách Xuyên, ngay sau đó không còn bài xích nữa.
Dương Bách Xuyên tin là vế sau, chỉ cần là pháp khí chiến giáp thượng thừa thì đều có linh khí linh tính, chiến giáp này chắc chắn không phải vật tầm thường.
Sau khi chiến giáp tiếp nhận Dương Bách Xuyên, việc luyện hóa trở nên nhanh hơn nhiều, trong ánh sáng tím vàng rực rỡ, lúc nào đó, Dương Bách Xuyên cảm thấy đầu óc truyền tới từng đợt thông tin.
Vừa xem, Dương Bách Xuyên đã lập tức vui mừng, không nghi ngờ gì những thông tin này chính là ở chiến giáp ra.
“Giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn!”
Dương Bách Xuyên tự nói, đây là thông tin đầu tiên hắn thấy, tiếp tục xem tiếp.
Một lát sau Dương Bách Xuyên đã xem xong, nếu có người ở đây chắc chắn sẽ thấy khóe miệng của Dương nào đó đang chảy nước miếng.
Quả thật lúc này Dương Bách Xuyên đang chảy nước miếng từ tận đáy lòng, vì chức năng của giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn quả thật là tràn đầy thần thông.
Ghi chép liên quan tới giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn ở trong đầu là sức mạnh phòng ngự sẽ tăng lên ba cấp bậc theo tu vi của chủ nhân. Cũng tức là bây giờ hắn là Kim Đan sơ kỳ, mặc giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn vào thì lực phòng ngự sẽ tương ứng với Kim Đan kỳ đại viên mãn.
Ngoài ra còn có một lợi ích khác, mặc giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn vào có thể tự chủ hấp thụ linh khí trong trời đất, nhiều nhất có thể hấp thụ sức mạnh Nhật Nguyệt để bổ sung sức mạnh phòng ngự của chiến giáp, không tiêu hao bao nhiêu chân khí của bản thân chủ nhân. Có điều đây cũng là tương ứng, nếu hắn sử dụng chân khí quá mức thì vẫn sẽ tiêu hao, nhưng cho dù như vậy cũng đã rất nghịch thiên rồi.
Còn có ủng chiến giáp có hiệu quả tăng thêm ba thành tốc độ, đương nhiên là một chí bảo.
Điều duy nhất khiến Dương Bách Xuyên nghi ngờ là chiến giáp không nhắc đến là phẩm cấp gì?
Là linh khí hay là tiên khí?
Có điều cái này cũng không quan trọng, quan trọng là giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn có thể thay đổi theo tu vi của chủ nhân, cũng tức là bây giờ hắn là Kim Đan sơ kỳ, phòng ngự của chiến giáp có thể chống đỡ được công kích của Kim Đan kỳ đại viên mãn. Nếu như là Kim Đan trung kỳ, thì có phải có thể chống đỡ được công kích của Nguyên Anh kỳ không? Điều này Dương Bách Xuyên không dám chắc chắn, phải thử rồi mới biết.
Dù sao bây giờ hắn đã vô cùng hài lòng rồi.
Xem xong thông tin liên quan tới giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn ở trong đầu, thủ quyết luyện hóa trong tay hắn cũng đã thi triển xong rồi.
Trong vô hình, Dương Bách Xuyên đã có liên hệ với chiến giáp, trong lòng chợt động, ngay sau đó đã thấy giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn biến ngay thành khí lưu màu tím vàng, xoay vòng lên rồi rơi xuống người hắn.
Trên đầu xuất hiện mũ giáp, trên người xuất hiện chiến giáp, trên chân đã xỏ chiến ủng.
Nháy mắt Dương Bách Xuyên giống như đã biến hình, trở thành một tướng quân oai phong lẫm liệt.
Giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn trên người, Dương Bách Xuyên quả thật cảm thấy rất bảnh chọe, nhưng nhìn trái nhìn phải hình như vẫn còn thiếu cái gì đó. Sau đó hắn thấy là thiếu pháp khí, giơ tay ra kiếm Đồ Long đã ở trong tay, lúc này coi như là trang bị đầy đủ rồi.
Dương Bách Xuyên vẫn luôn muốn có một bộ chiến giáp của riêng mình, bây giờ cuối cùng có, hơn nữa trông cũng rất được.
Cho dù là dáng vẻ hào nhoáng, hay là cái tên “giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn” này, hoặc là màu sắc đều là loại hắn thích.
Lúc trước từng có được một bộ nhuyễn giáp ở sơn động nhà cũ kia của Hầu Đậu Đậu, nhưng đã tặng cho Triệu Nam phòng thân rồi.
Nghĩ đến nhà cũ của Hầu Đậu Đậu, Dương Bách Xuyên lại nghĩ đến Tư Không Nguyên và lời phó thác của Tư Không Nguyên.
Tư Không Nguyên là người của Sơn Hải Giới, chết ở Trái Đất, cuối cùng tọa hóa ở trong sơn động kia của Hầu Đậu Đậu.
Dương Bách Xuyên đã có được ba phương pháp luyện đan và Kinh Nguyên Thần,... ở trong ngọc giải Tư Không Nguyên để lại. Hắn cũng đồng ý với Tư Không Nguyên sau này sẽ đến Sơn Hải Giới, đến nơi thần cung Băng Tuyết gì đó một chuyến, tìm và chuyển lời cho một người tên là Hạ Thiền.
Lời hứa này Dương Bách Xuyên chưa từng quên, bây giờ đã đến Sơn Hải Giới, Dương Bách Xuyên muốn nghe ngóng thần cung Băng Tuyết chút, đi hoàn thành lời đã hứa với Tư Không Nguyên này.
Sau khi nghĩ đến những điều này, Dương Bách Xuyên lại nhớ đến người cá Hạ Lộ.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!