Sau khi nghĩ tới những điều này, Dương Bách Xuyên cũng không có tâm trạng chơi chiến giáp nữa, tâm niệm chợt động, giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn đã tự động ẩn náu vào trong cơ thể rồi, lúc dùng chỉ cần động tâm niệm là sẽ xuất hiện, vô cùng thuận tiện.
Sau đó Dương Bách Xuyên bước ra khỏi căn phòng bí mật.
Vừa ra ngoài Dương Bách Xuyên đã thấy một cảnh khiến hắn vô cùng không vui.
Hầu Đậu Đậu bị đại ca Bạch Khởi mời ngồi ở ghế chính, trước mặt bày một bàn linh quả quý giá to, còn phong phú hơn gấp đôi Tiểu Hòa Thượng và anh em Gia Cát lúc trước.
Lúc này tên ngu Hầu Đậu Đậu như bò lên bàn phàm ăn tục uống, sau khi thấy Dương Bách Xuyên bước ra khỏi căn phòng bí mật, nháy mắt đã biến thành con mèo con.
Huyết mạch sau khi tiến hóa, Hầu Đậu Đậu càng thông minh hơn, linh trí tăng mạnh.
Bây giờ ngoài không biết nói tiếng người ra, Hầu Đậu Đậu còn biết quan sát sắc mặt, thấy Dương Bách Xuyên vẻ mặt không tốt bước tới, Hầu Đậu Đậu đã vèo một cái từ trên bàn nhảy xuống.
Tiện tay còn cầm hai linh quả, nhảy nhót đưa qua cho Dương Bách Xuyên ở tít phía xa giống như dâng báu vật.
Giơ tay không đánh kẻ tươi cười, dù da mặt của Dương nào có dày, lúc này cũng không thể xử lý Hầu Đậu Đậu được.
Nhận lấy linh quả từ trên móng nhỏ của Hầu Đậu Đậu, cười mắng: “Hay cho con súc sinh mày biết quan sát sắc mặt rồi, lần này coi như khôn ngoan nên tha cho mày.”
Sau khi mắng xong, Dương Bách Xuyên mới phát hiện mình lỡ lời rồi, vợ chồng đại ca Bạch Khởi còn đang ở bên cạnh, mắng Hầu Đậu Đậu là súc sinh cũng có nghĩa là mắng vợ chồng đại ca rồi. Hắn lập tức hơi đỏ mặt, vô cùng xấu hổ.
“Khụ khụ! Cái đó đại ca, ta không có ý mắng ngươi và tẩu tẩu đâu!” Dương nào đó vội vàng xấu hổ giải thích một câu.
“Ha ha ha, hiền đệ cũng là người thần kỳ, vi huynh vốn cùng không phải Nhân tộc mà là tộc yêu thú, ngươi mắng ta súc sinh ta cũng sẽ không so đo với ngươi, mau ngồi xuống đi!” Bạch Khởi cười tỏ vẻ không để bụng.
Hắn ta càng nói như vậy, Dương Bách Xuyên lại càng xấu hổ hơn, trong miệng cười ha ha, âm thầm kiểm điểm lại bản thân: “Xem ra sau này không thể mắng chửi Hầu Đậu Đậu chết tiệt rồi, không thì khó tránh vợ chồng đại ca sẽ không vui.”
Sau khi ngồi xuống, Bạch Khởi rót một cốc rượu cho Dương Bách Xuyên, hỏi: “Thế nào, chiến giáp đã luyện hóa chưa?”
Dương Bách Xuyên cảm ơn: “Cũng may nhờ có đại ca, đã luyện hóa rồi, ta rất thích.”
“Chỉ cần ngươi thích là được, vi huynh cũng không có đồ tốt gì tặng cho ngươi!” Bạch Khỏi nói.
Dương Bách Xuyên vội nói: “Đại ca nói gì thế, nói ra hổ thẹn làm huynh đệ cũng không có quà cho huynh trưởng, lại là ngươi tặng ta một bộ chiến giáp trước.”
Bạch Khởi xua tay nói: “Giữa huynh đệ chúng ta không nói những cái này nữa. Tới uống rượu, đây là rượu Hầu Nhi đặc sản của tộc Bạch Viên ta đấy.”
“Đại ca chờ lát, ta có quà tặng cho hai đứa.” Trong lúc nói, Dương Bách Xuyên đã vung tay xuất hiện bốn quả linh đào mọc ra sau khi thăng cấp bình Càn Khôn, tổng cộng chín quả bị Hầu Đậu Đậu ăn vụng mất một viên, hắn hái lấy tám quả, bây giờ lấy gia bốn quả thì còn lại bốn quả.
Có qua không có lại là bất lịch sự, đạo lý này tất nhiên Dương Bách Xuyên hiểu. Đại ca Bạch Khởi tặng hắn một bộ chiến giáp, hắn cũng không thể không đáp lễ, hơn nữa nếu hai người đã kết nghĩa, thì càng lên đáp lễ.
Mặc dù nói là quà cho hai tiểu Bạch Viên, nhưng Dương Bách Xuyên may hào phóng một lần, lấy ra bốn quả để cả nhà đại ca Bạch Khởi mỗi người một quả.
Quả linh đào này bây giờ mặc dù Dương Bách Xuyên vẫn chưa tự mình nếm thử, không biết có công hiệu gì. Nhưng Hầu Đậu Đậu ăn vụng một quả đã tiến hóa huyết mạch một lần, điều này chứng tỏ sau khi ăn vào có tác dụng trợ giúp Yêu tộc tiến hóa huyết mạch.
Cho nên hắn đã lấy ra bốn quả linh đào để đáp lại cả nhà đại ca.
Sau khi Dương Bách Xuyên vung tay, bốn quả linh đào xuất hiện trên bàn, Hầu Đậu Đậu ở bên cạnh lập tức kêu to ríu rít, vô cùng kích động. Vèo cái đã giơ tay lên bàn chộp lấy linh đào, rõ ràng Hầu Đậu Đậu biết chỗ tốt của linh đào.
Trong lòng Dương Bách Xuyên tức giận, đây để người ngoài nhìn thế nào? Nói linh thú của hắn không được dạy dỗ tốt sao? Đây là sự thất bại của người làm chủ nhân như hắn.
Hơn nữa đây là quà của cả nhà đại ca Bạch Khởi, con khỉ chết tiệt ngu ngốc như mày còn ăn chưa đủ hả?
Dương Bách Xuyên lập tức hừ lạnh, lần này ra tay rất nặng, trực tiếp đánh bay Hầu Đậu Đậu ra ngoài.
“Chi chi!”
Lúc Hầu Đậu Đậu bay ra ngoài kêu lên một loạt.
Bạch Khởi ở bên cạnh lại thay đổi sắc mặt: “Thái tử điện hạ!” Trong lúc nói, cơ thể đang trên chỗ ngồi nháy mắt đã xuất hiện ở bên cạnh Hầu Đậu Đậu, cẩn thận đỡ lấy nó, lúc này mới tránh cho Hầu Đậu Đậu thoát một kiếp bị Dương Bách Xuyên đánh một chưởng dính lên tường.
Thân hình Hầu Đậu Đậu nhỏ bé, chiều cao của Bạch Khởi hơn hai mét gần ba mét, dáng vẻ đỡ Hầu Đậu Đậu ở trong tay rất khôi hài.
Sau đó mặt Bạch Khởi mang theo tuyến đen dẫn Hầu Đậu Đậu trở lại, cười khổ oán trách Dương Bách Xuyên, nói: “Hiền đệ à, ngươi không thể nể mặt vi huynh mà đối xử tốt với thái tử điện hạ nhà ta chút sao? Ta cũng bắt đầu nghi ngờ điện hạ nhà ta đi theo phải chịu bao nhiêu khổ rồi!”
“Khụ khụ!” Dương Bách Xuyên đột nhiên ho, bị đại ca Bạch Khởi nói đúng rồi. Trừ Vượng Tử ra, giữ con chồn và Hầu Đậu Đậu, mỗi lần hai linh thú gây chuyện, con bị Dương Bách Xuyên đánh chính là Hầu Đậu Đậu, trước giờ không đánh con chồn.
“Đại ca à, thực ra hôm nay ta cũng là lần đầu đánh nó, ngươi cũng thấy con này không biết lớn nhỏ, không có quy củ, ăn linh đào của tiểu đệ còn được, nhưng đây là quà chuẩn bị cho đại ca, tẩu tẩu và hai đứa nhỏ. Ngươi xem thái tử điện hạ ngu ngốc của huynh, không có quy củ quá rồi, không đánh nó không nhớ đời.” Dương Bách Xuyên nói rất hùng hồn.
Nhưng khóe mắt và khóe miệng của Bạch Khởi lại cứ co giật mãi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!