Sau khi yêu vương Tiểu Bạch thưởng thức hương vị thịt nướng, nó không thể kìm chế được nữa, dứt khoát ngồi xổm bên cạnh Dương Bách Xuyên và Diệp Vô Tâm, trông đến là đáng thương, chỉ hận không thể cướp thịt nướng.
Tên họ Dương nào đó mỉm cười cho Tiểu Bạch thêm một cái đùi, nhận về vô số lời nịnh hót.
Hai người một thú vừa nghe nhạc trên laptop vừa nhúng lẩu, ăn thịt nướng, uống linh tửu, tự do thoải mái biết bao!
Nhưng đúng lúc này đột nhiên có tiếng nói vang lên, khiến Dương Bách Xuyên, Diệp Vô Tâm và yêu vương Tiểu Bạch sởn tóc gáy.
"Ôi chao, thơm quá!"
Giọng nói này vang lên đột ngột, là giọng của một cô bé tám chín tuổi.
Hai người một thú sởn tóc gáy, quay đầu nhìn. Quả nhiên là một cô bé mặc yếm đỏ, trên đầu tết hai bím tóc, đi chân trần tung tăng nhảy nhót cách chỗ bọn họ hơn mười mét, cười khanh khách đi tới.
Chuẩn bị xong đồ nướng và lẩu thì trời đã tối, Dương Bách Xuyên treo một bóng đèn trên lều. Nương theo ánh đèn có thể nhìn rõ cô bé tám chín tuổi này trông đáng yêu như búp bê, trên mặt nở nụ cười hồn nhiên. Cô bé không sợ hãi, tung tăng đi tới chỗ bọn họ, mắt dán chặt vào thịt nướng trên bàn, khóe miệng chảy nước miếng, trông rất ngây thơ.
Trên người cô bé không có sóng linh khí, nhưng lạ ở chỗ cả Dương Bách Xuyên lẫn Diệp Vô Tâm, thậm chí cả yêu vương biến dị Tiểu Bạch mạnh mẽ cũng không phát hiện ra sự có mặt của cô bé. Nếu cô bé không lên tiếng, hai người một thú sẽ không phát hiện ra.
Đối phương im hơi lặng tiếng xuất hiện ở khoảng cách hơn mười mét mà bọn họ không cảm nhận được sóng linh khí? Hơn nữa thoạt nhìn chỉ là một cô nhóc.
Nhưng... đây là trong núi sâu hoang sơ mà!
Đêm hôm khuya khoắt tự dưng lòi ra một bé gái, dùng mông suy nghĩ cũng thấy bất thường.
Yêu vương Tiểu Bạch lập tức chắn trước Dương Bách Xuyên, sau đó giận dữ gầm lên với cô bé kia: "Gừ!"
Tiếng gầm của nó không tầm thường, ẩn chứa sức mạnh Yêu Nguyên cường đại và tiếng sấm, ngay cả Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy khí huyết sôi trào, thần hồn bất ổn.
Có thể thấy sức mạnh Yêu Nguyên trong tiếng gầm của yêu vương Tiểu Bạch tạo thành làn sóng ập về phía bé gái.
Trong tình huống bình thường, nếu làn sóng này lan đến thì cô bé chắc chắn sẽ bị hất bay.
Nhưng cô bé lại không bình thường.
Dương Bách Xuyên và Diệp Vô Tâm chỉ thấy trong tiếng gầm của yêu vương Tiểu Bạch, sóng Yêu Nguyên ập tới cô bé, nhưng cô bé vẫn bình yên vô sự.
Sau đó, cô bé cười khanh khách nói: "Chim ngốc đừng quậy nữa, sang một bên chơi đi, ta muốn ăn ngon!"
Cô bé vừa nói vừa tung tăng đi về phía trước, không bị ảnh hưởng chút nào. Khi cô bé nói với yêu vương Tiểu Bạch là "chim ngốc đừng quậy nữa", bàn tay nhỏ nhắn vung về phía đối phương, tức thì yêu vương Tiểu Bạch bay ra ngoài như một chiếc lá.
Bé gái vung tay đánh bay yêu vương Tiểu Bạch biến dị cấp bốn ra xa mấy chục mét, rơi vào bụi cỏ gào thét thảm thiết.
Trên trán Dương Bách Xuyên túa mồ hôi lạnh.
Sắc mặt Diệp Vô Tâm tái nhợt.
Hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy một câu nói trong mắt đối phương: "Ừm... Tiểu quái vật này từ đâu ra vậy?"
Đúng là nghịch thiên!
Cho dù cô bé ra tay với yêu vương Tiểu Bạch cũng không có sóng linh khí.
Trong mắt Dương Bách Xuyên và Diệp Vô Tâm, cô bé đánh bay yêu vương biến dị tương đương Nguyên Anh như đuổi ruồi.
Hai người cực sốc, cũng cực kỳ sợ hãi, đứng ngây ra đó không dám nhúc nhích. Ra tay với một cô bé nghịch thiên như vậy cũng chẳng có tác dụng gì.
Tuy nhiên, sau đó hai người nghe thấy bé gái hỏi bằng chất giọng trong trẻo ngọt ngào: "Đại ca ca, đại tỷ tỷ đừng sợ! Muội tên là Đường Đường, muội đến đây để ăn đồ. Thức ăn của hai người thơm quá, muội có thể ăn không?"
Khóe môi Dương Bách Xuyên giần giật, hắn có thể nói "không" chắc?
Sau khi bình tĩnh lại, hắn vội vàng nói: "Được chứ, được chứ!" Hắn vừa nói vừa chuẩn bị cho bé gái tự xưng là "Đường Đường" một bộ đồ ăn.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!