Cô bé vui vẻ nói: "Đại ca ca hứa rồi nhé!"
"Ta hứa!" Dương Bách Xuyên nở nụ cười.
"Vậy Đường Đường đi đây!"
"Ừ ừ ừ, muội mau về nhà đi!" Tên họ Dương nào đó ước gì cô bé mau rời đi. Một bé gái nghịch thiên như vậy ở bên cạnh khiến hắn cực kỳ áp lực.
Đường Đường xoay người rời đi, nhưng mới vừa quay lại dừng bước: "Ồ không đúng! Đại ca ca à, muội vẫn chưa nói cho huynh biết nhà muội ở đâu. À phải rồi, cho huynh cái này, đến lúc đó huynh có thể trực tiếp tìm muội."
Cô bé vừa nói vừa duỗi một ngón tay ra, tức khắc có đốm sáng vàng lấp lánh xuất hiện, hướng về phía Dương Bách Xuyên. Một giây sau, đốm sáng vàng đó hóa thành một ký hiệu lấp lóe, bay thẳng đến giữa trán Dương Bách Xuyên.
Lúc này Dương Bách Xuyên cảm nhận rõ trên ký hiệu ở ngón tay Đường Đường phát ra sức mạnh thần hồn cực mạnh. Đây cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sóng năng lượng trên người cô bé.
Sức mạnh thần hồn bay thẳng tới trán mình, Dương Bách Xuyên nổi giận. Đây không phải chuyện đùa, hắn cắn răng chuẩn bị kháng cự, tuyệt đối không cho phép sức mạnh thần hồn của người khác chui vào trán mình.
Nhưng đúng lúc này, giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà vang lên trong đầu: "Đừng phản kháng, cái này không hại gì tới con, trái lại còn hữu ích."
Dương Bách Xuyên nghe thấy sư phụ nói vậy thì sửng sốt, lập tức từ bỏ chống cự không chút do dự. Ai cũng có thể hại hắn, nhưng sư phụ thì không bao giờ, hắn tin tưởng lão già.
Sau đó, Dương Bách Xuyên nhận thấy ký hiệu thần hồn của cô nhóc Đường Đường đã bay vào giữa trán mình.
Hắn chỉ cảm thấy trán mát lạnh, không hề khó chịu. Lúc này hắn mới chắc chắn cô bé thật sự không có ác ý, có lẽ đối phương cho mình ký hiệu thần hồn này là để tương lai mình tiện đi tìm cô bé.
Sau đó, cô bé tươi cười nói với Dương Bách Xuyên: "Đại ca ca, muội đi đây, huynh nhất định phải tới Bổ Thiên Cung tìm Đường Đường nhé!"
Đường Đường nói xong, thân hình cũng tan biến tại chỗ, hóa thành một đốm sáng nhỏ rồi biến mất không còn tăm hơi.
Diệp Vô Tâm chấn động, thốt lên đầy kinh ngạc: "Bổ Thiên Cung? Trời ơi, cô bé này là người của Bổ Thiên Cung? Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi!"
Lúc này Diệp Vô Tâm vô cùng kích động.
Dương Bách Xuyên không hiểu ra sao. Đường Đường nói Bổ Thiên Cung là nhà của cô bé, mà ba chữ "Bổ Thiên Cung" khiến Dương Bách Xuyên liên tưởng đến sự tích Nữ Oa vá trời, song đó chỉ là thần thoại lưu truyền ở trái đất mà thôi, không có gì đáng chú ý. Nhưng xem ra Diệp Vô Tâm biết gì đó.
Hắn bèn hỏi: "Ngươi biết Bổ Thiên Cung, ngươi hiểu ra điều gì?"
Diệp Vô Tâm vẫn chưa bình tĩnh lại: "Cô nhóc Đường Đường là Âm Thần xuất khiếu dạo chơi chân trời, thảo nào nàng chỉ ngửi chứ không ăn!"
"Âm Thần Xuất Khiếu dạo chơi là gì?" Đây là lần đầu tiên Dương Bách Xuyên nghe thấy cụm từ này.
Diệp Vô Tâm nhìn vị trí cô nhóc Đường Đường biến mất, bần thần nói: "Lão tổ tông nhà ta từng nói sau cảnh giới Nguyên Anh là cảnh giới Xuất Khiếu. Khi đạt đến cảnh giới này, con đường tu luyện là thần hồn.
Có thể tu luyện ra một Âm Thần và một Dương Thần. Âm Thần xuất khiếu dạo chơi ban đêm, Dương Thần xuất khiếu dạo chơi ban ngày. Âm Thần và Dương Thần thay phiên nhau tu luyện thần hồn Đại Thừa mới có thể theo đuổi cảnh giới cao hơn, nhưng cụ thể phải tu luyện thế nào thì ta không biết.
Theo lý thì cao thủ Xuất Khiếu kỳ không thể là một cô bé, nhưng Đường Đường lại là cô bé tám chín tuổi. Trước khi đi nàng nhắc tới Bổ Thiên Cung khiến ta nghĩ tới một lời đồn."
Diệp Vô Tâm thong thả cất lời, vẻ mặt kỳ lạ, nhưng đã thành công khơi gợi lòng tò mò của Dương Bách Xuyên. Hắn không nhịn được hỏi: "Lời đồn gì?"
Diệp Vô Tâm hỏi ngược lại: "Ngươi có biết lai lịch của Bổ Thiên Cung không?"
Dương Bách Xuyên mới đến Sơn Hải Giới bao lâu? Hắn chỉ biết địa hạt Đại Sơn có năm châu Đông, Tây, Nam, Bắc, Trung mà thôi, thậm chí hắn chưa từng bước chân ra khỏi châu Nam Sơn, thế thì làm sao biết được. Hắn chưa có cơ hội tìm hiểu về Sơn Hải Giới.
"Làm sao ta biết được, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy cái tên này. Vừa hay ngươi có thể giảng cho ta, giúp ta mở mang kiến thức." Dương Bách Xuyên ngồi xuống, mỉm cười trả lời. Hắn chưa nói cho Diệp Vô Tâm biết chuyện mình đến từ trái đất, chỉ nói là quê hắn rất xa xôi hẻo lánh, mà Diệp Vô Tâm cũng không gặng hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!