Trong điển tịch, cỏ Ngũ Hành là một loại thảo dược còn trân quý hơn cả linh thạch, một gốc cỏ Ngũ Hành chứa linh khí đất trời cường đại, hơn nữa còn là thuộc tính ngũ hành, bất cứ ai cũng có thể phục dụng, bổ sung chân khí.
Ngoài ra cỏ Ngũ Hành còn được xem như vạn năng trong giới luyện đan, nó có thể trung hòa tỷ lệ thuộc tính của tất cả các loại linh dược, hầu như luyện đan sư nào cũng thích.
Không nghĩ tới lại xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa hai bên bậc thang đều là cỏ Ngũ Hành. Theo như hiểu biết của Dương Bách Xuyên, linh dược tầm này vô cùng hiếm thấy ở Tu Chân giới, chẳng trách lại có yêu thú thủ hộ.
Hiện tại Dương Bách Xuyên đã hơi hiểu được, tại sao không gian Tịch Diệt không có linh khí trời đất nhưng vẫn có yêu thú sinh sống, hơn nữa cũng không vì không có linh khí mà bị vây chết.
Hóa ra bởi vì có cỏ Ngũ Hành, linh dược này còn có chỗ tốt chính là có thể trực tiếp nuốt xuống để bổ sung chân khí cho bản thân.
Sở dĩ sài yêu cản đường công kích bọn họ vì cho rằng những người này đến cướp đi cỏ Ngũ Hành, không có cỏ Ngũ Hành sẽ không có linh khí cung cấp, cuối cùng yêu thú ở không gian Tịch Diệt sẽ chết hết nhỉ?
Bị sài yêu công kích xem như hợp lẽ thường.
Nhìn cỏ Ngũ Hành sinh trưởng hai bên bậc thang, vào giờ phút này, hầu như tất cả mọi người đều đỏ mắt.
Bọn họ không ngốc, có thể lấy được nhiều hơn một gốc cỏ Ngũ Hành chẳng khác nào thêm một phần tài nguyên chân khí. Nếu lỡ như không tìm được lối ra, mọi người sẽ bị vây chết ở chỗ này.
Bởi vì không có linh khí trời đất, dẫn đến hậu quả, cuối cùng sẽ bị hao tổn đến chết
Cho nên cỏ Ngũ Hành chính là một cơ hội sống sót, hoặc là nói thêm ngày nào thì hay ngày đó.
Hơn mười người, ai cũng nhìn chằm chằm cỏ Ngũ Hành mọc hai bên bậc thang, ánh mắt đỏ bừng.
Cuối cùng có người nhịn không được vọt tới, chuẩn bị cướp đoạt cỏ Ngũ Hành.
Dương Bách Xuyên đứng ở bên cạnh Lê Nặc, khóe mắt liếc thấy sắc mặt Lê Nặc trầm xuống.
Đối mặt với người đầu tiên đi cướp đoạt cỏ Ngũ Hành, đối phương không chút khách khí, trong tay chợt lóe sáng, xuất hiện một lá phù Kiếm Khí, bất ngờ đánh thẳng về phía người nọ.
Tu vi người cướp đoạt cỏ Ngũ Hành là Nguyên Anh sơ kỳ, Lê Nặc là Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong, bản thân hai bên đã có chênh lệch rất lớn.
Hơn nữa ở chỗ này, tất cả mọi người đều bị chế ước pháp lực, thủ đoạn duy nhất ngoại trừ lực lượng thân thể ra chỉ còn lại pháp khí hoặc phù chú trong tay, ai mang theo nhiều hơn sẽ chiếm ưu thế.
Lê Nặc âm u ném phù Kiếm Khí ra, dưới chân cũng bước lên, vọt tới sát phía sau.
"A!"
Dương Bách Xuyên nhìn rõ, tên cướp đoạt cỏ Ngũ Hành nháy mắt đã bị phù Kiếm Khí của Lê Nặc đả thương, kêu thảm một tiếng, sau đó lại bị Lê Nặc áp sát sau lưng, một kiếm chém giết.
Lê Nặc bất ngờ ra tay, ngay lập tức gây ra một trận khiếp sợ.
Tất cả mọi người đều không ngờ Lê Nặc lại ra tay, hơn nữa còn người một nhà, người bị chém chết chính là người đi theo Lê Nặc từ thành Tán Tu ra.
Mọi người không nghĩ tới Lê Nặc nói giết liền giết.
Chẳng qua một sát này cũng chấn nhiếp một ít người chuẩn bị muốn cướp đoạt cỏ Ngũ Hành.
Dương Bách Xuyên đứng im tại chỗ tại nhìn sắc mặt lạnh lẽo như băng của Lê Nặc, trong lòng đã hơi hiểu ra cách làm của Lê Nặc.
Rõ ràng ở không gian Tịch Diệt hay đạo cung La Phù không có linh khí trời đất, nhiều hơn một gốc linh dược tràn ngập linh khí lại có thể trực tiếp nuốt xuống có trợ giúp to lớn thế nào.
Mọi người đều muốn sống, tự nhiên sẽ bộc lộ ra mặt ích kỷ của nhân tính.
Chẳng qua nếu như ai cũng đi cướp đoạt tài nguyên, đội ngũ sẽ xảy ra đại loạn, đến lúc đó lỡ như xuất hiện yêu thú, rất có thể đội ngũ rải rác sẽ gặp phải nguy cơ diệt đoàn.
Cho nên Lê Nặc chém chết người nọ chính là muốn ổn định cục diện, bà không muốn xảy ra nội loạn.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!