Trong nháy mắt bụi bặm đầy trời, trong phút chốc, tầm mắt của Dương Bách Xuyên không thể thấy rõ cái gì cả.
Cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu dây leo, nhưng trong phạm vi mấy ngàn thước đều cho hắn cảm giác có gì đó đang di chuyển, mặt đất đều đang run rẩy.
Thời gian kéo dài khoảng mười phút, tiếng động rất lớn cuối cùng cũng dừng lại.
Nếu không phải nhìn thấy Thương Vũ Tình không sao, hắn cũng không bị công kích thì Dương Bách Xuyên đã chuẩn bị ra tay rồi.
“Tổ sư thúc, được rồi, bụi cây gai nói có thể để cho chúng ta đi qua, nó sẽ mở ra một con đường để ra ngoài.” Lúc này, Thương Vũ Tình đi tới nói.
Advertisement
Ngay lúc Thương Vũ Tình nói chuyện, Dương Bách Xuyên nhìn thấy bụi bặm dần dần tản đi, quả nhiên ở một vị trí cách đó hơn hai mươi thước xuất hiện một lối đi, một nhánh cây đầy gai ngược kết thành hành lang, nhìn chiều rộng thì khoảng ba mét, nó cứ thế kéo dài mà đi, liếc mắt sẽ không nhìn thấy điểm cuối.
Dương Bách Xuyên âm thầm ngạc nhiên, hiện giờ hai mắt hắn sáng rực nhìn Thương Vũ Tình, trong lòng nói thầm: “Nha đầu này quả thực chính là kỳ bảo nha, sau này dẫn nàng đi theo thám hiểm thì chắc chắn mọi việc đều thuận lợi, có thể ứng phó hết bao nhiêu phiền phức, phát tài rồi, ha ha.”
Lần này, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng tin là Thương Vũ Tình có thể giao tiếp với vạn vật, thật ra lúc trước nàng nói mình có thể cảm nhận được hỉ nộ ái ố của hoa cỏ, tuy là ngoài miệng thì Dương Bách Xuyên nói tin nhưng cũng không tin hoàn toàn.
Mà hiện tại nàng lại giống như một chuyên gia đàm phán, nàng đầu ngón tay đặt lên cây khô có gai hoặc hiện giờ có thể gọi là bụi cây gai rồi giao tiếp với nó, vậy mà ban đầu Dương Bách Xuyên còn muốn dùng sức mạnh để giải quyết triệt để vấn đề nan giải trước mắt.
Advertisement
Bây giờ thì hay rồi, hắn có thể chắc chắn một trăm phần trăm nha đầu Thương Vũ Tình này là huyết mạch Tiên Thiên không thể nghi ngờ. Có lẽ đây là lúc huyết mạch của nàng chưa thức tỉnh mà đã có thể giao tiếp với vạn vật, Dương Bách Xuyên rất khó tưởng tượng nếu sau khi huyết mạch Tiên Thiên của Thương Vũ Tình thức tỉnh thì nàng sẽ thể hiện ra thiên phú gì, chắc chắn là sẽ rất nghịch thiên.
Dù sao, bày ra sơ bộ là thiên phú giao tiếp với vạn vật, sau khi huyết mạch thức tỉnh thì nàng sẽ đạt được lực lượng của huyết mạch, đến lúc đó Dương Bách Xuyên rất chờ mong được nhìn thấy lực lượng huyết mạch Tiên Thiên của Thương Vũ Tình.
Trong lòng hắn nghĩ, nhất định phải nghĩ cách để Thương Vũ Tình thức tỉnh huyết mạch.
Đáng tiếc là lão già đã ngủ say, nếu không Dương Bách Xuyên tin là lão già nhất định sẽ có cách.
Trong đầu nghĩ đến sư phụ, ngay sau đó Dương Bách Xuyên đột nhiên nhớ tới trước khi ngủ say lão già đã để lại cho mình truyền thừa lần thứ hai rồi, lượng tin tức vô cùng lớn, cũng là bao trùm toàn diện, hình như hắn nhớ mang máng là trong đó có rất nhiều kiến thức nghe ngóng về Tu Chân Giới, kỳ văn dị lục.
Dù sao lão già cũng nhét vào trong đầu mình rất nhiều truyền thừa nhưng hắn còn chưa kịp nhìn qua, hắn thầm nghĩ lúc quay về phải tìm một chỗ xem thật kỹ mới được, xưm thử truyền thừa mà lão già để lại có ghi chép về huyết mạch Tiên Thiên không, nếu có thì tốt quá rồi.
......
Nghĩ tới đây, trong lòng Dương Bách Xuyên rất vui vẻ, hắn nhìn Thương Vũ Tinh cười rồi khen ngợi nói: “Không tệ, ngươi đúng là lợi hại, hành trình này đều phải dựa vào ngươi rồi.”
Được người khác khen thì ai mà chả vui mừng, Thương Vũ Tình cũng không ngoại lệ, nghe được Dương Bách Xuyên khen thì hì hì cười cực kỳ vui vẻ.
“Tổ sư thúc yên tâm, con nhất định cố gắng hết sức.” Đây là lần đầu tiên Thương Vũ Tình cảm giác mình được thể hiện tài năng, từ nhỏ nàng đã bị các sư tỷ các nói là ảo tưởng nói bậy, quan trọng là bây giờ nàng được tổ sư thúc khen ngợi nên rất vui vẻ.
Phát hiện thiên phú đặc biệt của Thương Vũ Tình, tâm trạng của Dương Bách Xuyên cũng không tệ, nhưng nhìn hành lang treo đầy gai ngược, hắn vẫn hơi lo lắng hỏi: “Qua cái lối đi này không sao đấy chứ?”
“Tổ sư thúc yên tâm, cây gai làm cho người ta cảm giác rất đáng sợ, thật ra cây gai này rất ôn hòa, nó nói, chỉ cần chúng ta không động đến đồ đạc trong rừng cây gai thì chắc chắn sẽ không tấn công chúng ta.” Thương Vũ Tình vô cùng tin tưởng nói.
Dương Bách Xuyên gật gật đầu: “Vậy thì được rồi, chúng ta đi thôi.”
Lần này Thương Vũ Tình dẫn đường, còn chồn nhỏ Hương Hương thì ngồi trên vai Dương Bách Xuyên, vừa bước vào, cây gai tự động mở ra lối đi, chẳng mấy chốc đã đi về phía trước.
Nhìn toàn bộ hành lang lối đi được từng cành cây gai mở ra cũng có một sức hấp dẫn lạ thường, thế nhưng nhìn từng cây có gai ngược vẫn khiến Dương Bách Xuyên không khỏi run rẩy, nếu như bị những thứ này cái gai này đâm vào người nhất định sẽ rất đau nhỉ.
Theo như Thương Vũ Tình nói, toàn bộ rừng gai dài ba mươi dặm, chỉ cần thông qua là coi như đi ra khỏi thung lũng rồi.
Nhưng sau khi có Thương Vũ Tình giao tiếp, toàn bộ hành lang lối đi đều là thẳng tắp, bọn họ cứ thế mà đi, tốc độ cũng rất nhanh, hành lang dài ba mươi dặm mà hai người đi chẳng mấy chốc đã có thể ra ngoài.
Vốn dĩ Dương Bách Xuyên muốn sử dụng linh thức để xem xét, thế nhưng trước khi đi Lý Phượng Ngọc đã dặn hắn và Thương Vũ Tình đều không được sử dụng linh thức.
Lý Phượng Ngọc dặn dò, ở dãy núi Tinh Thần nếu có thể không cần linh thức thì tốt nhất đừng dùng, bởi vì sử dụng linh thức lỡ như kinh động đến Yêu thú cường đại hoặc là sinh linh khác bị quấn lấy thì sẽ gặp phiền phức lớn.
Cho nên, ngay từ đầu Dương Bách Xuyên đã không sử dụng linh thức, cũng may có Thương Vũ Tình ở bên cạnh, lực cảm giác cường đại của nàng ngược lại có thể phát huy tác dụng lớn ở chỗ này. Tuy là lực cảm giác của Thương Vũ Tình chỉ có thể cảm giác trong phạm vi hơn trăm thước, chỉ riêng đối với hai người thì như thế đã đủ rồi.
Đủ để phát huy tác dụng cảnh báo sớm, hơn nữa Thương Vũ Tình còn có năng lực đặc biệt là giao tiếp với vạn vật, Dương Bách Xuyên tin là chuyến đi này của bọn họ ắt sẽ rất thuận lợi.
Khoảng cách hơn ba mươi dặm cũng chỉ mất thời gian như uống một tách trà, chẳng mấy chốc, trong tầm mắt hai người đã xuất hiện ánh sáng rực rỡ, bọn họ biết ngay là đã đến điểm cuối cùng rồi, cả đoạn đường đi tới đều bình an vô sự, điều này làm cho Dương Bách Xuyên lập tức nhẹ nhàng thở ra, hắn cũng bảo Thương Vũ Tình giảm tốc độ đi về phía trước, dù sao cũng chỉ có hơn hai trăm mét, không cần làm thần kinh căng thẳng quá.
“Chi chi~”
Lúc này chồn nhỏ đang ngồi trên vai hắn ngủ gật thì đột nhiên phát ra tiếng kêu chi chi.
Dương Bách Xuyên cũng nghe được rõ ràng, chồn nhỏ nói là thơm ngon quá.
Đích thật là Dương Bách Xuyên cũng ngửi được một mùi hương mê người, là hương thơm của trái cây.
“Chi chi~”
Điêu Nhi kêu lên chi chi, sau đó hóa thành một đạo ảnh tử kim sắc rồi từ bả vai Dương Bách Xuyên nhảy xuống, vèo vèo một cái chui vào động cây gai.
“Hương Hương, trở về ~”
Dương Bách Xuyên hét lớn, nhưng chồn nhỏ đã biến mất không thấy đâu rồi.