Nhắc tới y đạo, Nguyên Thần Hoan đột nhiên nhớ tới Dương Bách Xuyên, lão ta đã xem đá phản chiếu mà Mộc Văn Hương đưa tới, mặc dù lão chủ yếu tu luyện độc dược nhưng cũng có chút hiểu biết về y đạo, lão ta nhìn thấy Dương Bách Xuyên tay không trừ độc cho Thú Ngũ Hành, thi triển một loại kết ấn y đạo vô cùng cổ xưa, điều này khiến cho Nguyên Thần Hoan nghĩ, liệu Phong Âm Dương có thể lĩnh ngộ được không?
Nếu để Phong Âm Dương cảm ngộ, nâng cao y đạo, vậy thì cơ hội thành công sẽ tăng thêm.
Rõ ràng Dương Bách Xuyên là một kẻ có y đạo không tệ, Nguyên Thần Hoan cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc để Dương Bách Xuyên dẫn độc Ách Nan cho mình, nhưng vì lão biết không thể, chưa nói với việc Dương Bách Xuyên có bằng lòng hay không, do dù bắt hắn, ép hắn đồng ý thì tu vi của Dương Bách Xuyên cũng quá thấp, có bản lĩnh y đạo thì cũng không luyện hóa được độc Ách Nan.
Huống chi, Dương Bách Xuyên lại có quan hệ với điện Trường Sinh, đây là điều mà Nguyên Thần Hoan rất kiêng dị.
Vậy nên chỉ có thể trông cậy vào Phong Âm Dương, tốt xấu gì thì lão cũng hiểu rõ Phong Âm Dương, hai người họ quen biết mấy nghìn năm, cũng xem như biết rõ gốc rễ, giúp Phong Âm Dương nâng cao y đạo đồng nghĩa với việc lão đang giúp chính bản thân mình.
Nghĩ vậy, Nguyên Thần Hoan ném đá phản chiếu cho Phong Âm Dương: “Xem thử cái này đi, mong là ngươi có thể học hỏi được, bên trong là ghi chép hình ảnh tên tiểu tử Dương Bách Xuyên giải độc cho thú cưỡi của hắn, không ngờ tên tiểu tử này cũng là y tu, hơn nữa quá trình hắn ta giải độc lại không hề sử dụng bất cứ linh dược nào, chỉ đơn giản dựa vào một loại kết ấn y đạo nào đó, giải toàn bộ độc cho thú cưỡi, quả là thú vị...”
Advertisement
Phong Âm Dương nghe Nguyên Thần Hoan nói xong cũng không thèm để ý chút nào, lão ta không tin, một tên tiểu tử cảnh giới Hợp Thể thì y thuật có thể cao được bao nhiêu, đối với y tu mà nói, tu luyện y đạo chính là con đường hao tổn thời gian nhất, tu vi, tu chất, nhận thức...Thiếu một thứ thì sẽ không thể đạt được thành tựu trong y đạo, nhưng nhiêu đó cũng chỉ như nhập môn mà thôi.
Y đạo của Bảo La Vạn Tượng đâu có dễ tu luyện như vậy?
Phong Âm Dương cho rằng, Dương Bách Xuyên nhiều nhất chỉ là nắm chắc nền tảng cơ bản y đạo mà thôi, hắn ta thì có gì đáng kinh ngạc?
Lão vừa nghĩ vừa mở đá ra xem...
Phong Âm Dương khinh thường nhìn viên đá, vừa bắt đầu thì lão nghĩ như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy hình ảnh Dương Bách Xuyên thi triển ra từng kết ấn huyền ảo cổ quái, cuối cùng vẻ mặt của lão ta cũng thay đổi.
Bên trong phòng khách lâm vào một mảnh tĩnh lặng...
Dương Bách Xuyên núp trong tối cũng đang lẳng lặng quan sát, hắn cũng muốn nghe thử xem, rốt cuộc hai lão già này đang muốn làm cái gì, không ngờ lại thấy được hình ảnh mình đang trị độc cho Thú Ngũ Hành.
Vẻ xem thường trên gương mặt của Phong Âm Dương dần biết mất, thay vào đó là sự phấn khích bị kìm nén, có thể thấy cơ thể của lão ta đang run lên, đôi mắt già nua đang nhìn chằm chằm cảnh tượng Dương Bách Xuyên trị độc cho Thú Ngũ Hành.
Sau khi Nguyên Thần Hoan nhìn thấy thay đổi trên gương mặt Nguyên Thiền Hoan, trong lòng sinh ra một chút chờ mong, lão không quấy rầy Phong Âm Dương, yên lặng đứng một bên đợi.
Qua một lúc, bên trong đá phản chiếu, Dương Bách Xuyên đã trị độc xong cho Thú Ngũ Hành, Thú Ngũ Hành nôn ra một ngụm máu màu đen rồi từ từ tỉnh lại, lúc này, hình ảnh trong viên đá cũng tan biến.
Phong Âm Dương đứng bật dậy, kích động nói: “Thần Ma Y Đạo thất truyền, chắc chắn là Thần Ma Y Điển chi thuật, lão phu nhất định phải đoạt được.”
Nguyên Thần Hoan nghe vậy, lão không nhịn được hỏi: “Phong lão quỷ, Thần Ma Y Điển cái gì cơ? Mánh khóe chữa trị của tiểu tử này có tác dụng với ngươi không?” Lão ta không hiểu y đạo cũng không có hứng thú, thứ mà lão quan tâm nhất chính là xem Dương Bách Xuyên trị độc có tác dụng gì với việc dẫn độc của lão ta hay không.
Chỉ nghe Phong Âm Dương đè nén xúc động nói: “Đâu chỉ là có tác dụng, truyền thừa y đạo của lão phu cũng lấy được từ trong một di tích thượng cổ, nhưng lại không phải truyền thừa hoản chỉnh, cho dù là không trọn vẹn nhưng cũng đã giúp lão phu từ một tán tu cỏn con có được chỗ đứng ở Tu Chân Giới.
Khi đó ta mới chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh nhỏ bé, đánh bậy đánh bạ tiến vào trong một di tích cổ, trong truyền thừa năm đó có nhắc tới mọi mặt cường đại nhất của thế gian, mà tạo hóa huyền diệu của y đạo chính là Thần Ma Y Điển, trong ghi chép cũng có nói Thần Ma Y Điển là truyền thừa y đạo tuyệt thế của kỷ nguyên trước, gần như đại biểu cho y thuật của cả một thời đại.
Sau này, không biết vì lý do gì mà đại tông y đạo bị hủy diệt, nhưng truyền thừa y đạo được viết thành sách rồi lưu truyền, nhưng lại biến mất không thấy tung tích, hàng ngàn hàng vạn năm trôi qua, trong giới y tu y đạo vẫn luôn tìm kiếm Thần Ma Y Điển, đáng tiếc là vẫn không có dấu vết.
Nhưng cũng có lời đồn, Thần Ma Y Điển, hiện tại cũng chỉ có một trong những gia tộc cổ xưa ở thánh địa – Vương triều Hiên Viên có được số lượng ít truyền thừa, hơn nữa, lão tổ hoàng đế Hiên Viên chỉ dựa vào nền tảng từ chút ít Thần Ma Y Điển đã sáng tạo ra , cũng là y đạo thượng thừa ngày nay.
Cũng vì vậy mà gia tộc Hiên Viên đã khai sáng ra vương triều Hiên Viên, thăng cấp trở thành một trong chín thánh địa ở Tu Chân Giới, địa vị kiên cố...Không được, lão phu phải lấy được Thần Ma Y Điển từ trên người tên tiểu tử kia, nhất định...”
Vừa dứt lời thì toàn thân lão ta run lên, trông như một kẻ điên.
Dương Bách Xuyên ở trong tối nghe Phong Âm Dương nói vậy thì rất ngạc nhiên, không ngờ lão già này còn biết tới Thần Ma y điển.
Đột nhiên Nguyên Thần Hoan lên tiếng nói: “Sao ngươi có thể xác định thứ Dương Bách Xuyên thi triển chính là ?”
Lúc này, Phong Âm Dương trầm mặc, nhìn màn đêm vô tận ngoài cửa sổ, qua một lúc lâu, lão mới xa xăm nói: “Bởi vì năm đó di tích cổ mà lão phu đoạt được truyền thừa chính là cấm địa của gia tộc Hiên Viên, ta đã thấy phần Thần Ma y điển không trọn vẹn và kết ấn Dương Bách Xuyên thi triển chính là nhất mạch tương thừa.